Quý Tắc Trần an tĩnh ngồi trong rừng trúc, thu nét mặt lại, thanh nhã uống thuốc đắng. Bên cạnh hắn là thiếu nữ ngọc sắc, dịu dàng thanh minh, cùng chồn đỏ bên chân lắc lắc cái đuôi. 
Hai người một thú như một bức tranh tuyệt mỹ.
Quý Tắc Trần không lên tiếng bảo nàng rời đi, Đường Niểu Y đành đứng đó nhìn hắn uống thuốc, trong lòng không ngừng suy nghĩ lý do tại sao hai người lại rơi vào tình huống như vậy.
Bỗng nhiên, trong đầu nàng lóe lên một ý nghĩ, nàng nhớ tới trước đây không lâu hai người lưu lạc ở bên ngoài đã từng gặp qua một nam tử người Miêu Cương biến hoá kỳ lạ. Nam tử người Miêu Cương kia đã bỏ thứ gì đó vào trong cơ thể nàng, sau đó Quý Tắc Trần vì cứu nàng cũng từng ăn cổ mà hắn ta gọi là thuốc giải.
Lúc ban đầu nàng còn sinh ra xúc động mãnh liệt, muốn đụng vào thân thể Quý Tắc Trần, sau đó loại cảm giác này lại biến mất rất nhanh, cho nên lúc ấy nàng tưởng rằng cổ đã giải trừ, sau đó cũng không để ý. Bây giờ nghĩ lại có lẽ cổ trong cơ thể căn bản cũng chưa được giải trừ chăng?
Đường Niểu Y nghĩ đến khả năng này, lại nhìn về phía nam tử bên cạnh. Có phải cổ đó vẫn luôn có hiệu quả hay không?
Ở thôn trang, mỗi ngày nàng đều có thể chạm mặt Quý Tắc Trần, cho nên cổ không phát tác mạnh, mà sau khi hai người về tới Quý phủ, thậm chí gặp nhau một lần cũng khó khăn chứ đừng nói đến tiếp xúc. Vì vậy nàng mới bị cổ ảnh hưởng, nửa đêm canh ba chạy tới Lan Viên coi Quý Tắc Trần là phu quân?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play