Không biết Quý Tắc Trần đã ra ngoài từ lúc nào. Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ như thể cơn điên cuồng đêm qua chỉ là một giấc mộng xuân hư ảo.
Trên người vẫn còn chút mềm nhũn, Đường Niểu Y ôm đầu, uể oải đứng dậy. Chiếc chăn mỏng đắp trên người trượt xuống, vô tình để lộ những dấu vết đỏ hồng trên làn da trắng nõn, giống như hoa sơn trà đỏ nở rộ.
Nàng cúi đầu liếc mắt nhìn rồi vội vàng dời đi, vẻ mặt hối hận cắn chặt môi, in hằn dấu răng sâu.
Vịn eo, nàng ngồi xuống mép giường, cúi người lấy bộ y phục trên giá. Đôi mắt đẹp thanh lệ của nàng hiện lên vẻ mệt mỏi sau hoan ái, tâm trạng có chút hỗn loạn không rõ. Đêm qua nàng đã nói với Quý Tắc Trần rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, chỉ để dỗ dành hắn.
Bên ngoài trời quang mây tạnh, là một ngày đẹp trời hiếm có, vừa kéo cửa ra, một làn gió ấm áp thổi vào mặt.
Hôm qua cả đêm không về, Đường Niểu Y sợ Cốc Hà lo lắng, nên muốn nhanh chóng trở về.
Vừa bước ra khỏi sân, phía sau nàng liền có một người lặng lẽ đi theo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT