Mùi lãnh tùng so với mùi sữa càng thêm lạnh lẽo, là mùi hương cô độc, cao quý.
Hai tay Trần Thừa Phong chống hai bên sườn An Lê, toàn bộ cơ thể bao phủ cậu, cúi đầu, làm nụ hôn sâu hơn.
Đây là mị lực của pheromone, có thể khiến hai người dần dần trầm luân trong bể tình của đối phương. Đối với chuyện hôn môi, cậu dốt đặc cán mai, đúng như Trần Thừa Phong nói, cậu chính là một học sinh kém.
Nhịn không được, căn bản là nhịn không được, hận không thể sau này cứ ở bên nhau như vậy. Dùng pheromone của hắn, cũng như du͙© vọиɠ trong nội tâm, chiếm lấy omega này.
Mặt An Lê nóng muốn chết, một bên bị tát còn đang sưng tấy. Trần Thừa Phong hôn thật cẩn thận, sợ làm cậu đau. Trần tổng luôn sấm rền gió cuốn, vốn tưởng bản thân có thể khống chế được mọi chuyện, nhưng từ khi gặp nhóc con mảnh mai này, dường như hắn luôn cảm thấy mới mẻ, khiến hắn muốn ngừng mà không được.
"Tiên sinh..." An Lê lẩm bẩm gọi tên Trần Thừa Phong, bám vào người đang đè cậu xuống mà hôn, khiến cậu hơi thở dốc.
Trần Thừa Phong biết trên người An Lê có vết thương, cho nên hôm nay sẽ không làm cậu. Chỉ có thể đơn giản hôn vài cái, cọ cọ khuôn mặt mềm mại làm nội tâm khô cằn trở nên ngọt ngào, hắn trầm giọng nói, "An An, không được khóc."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play