“Cô ấy nguôi giận rồi à? Này đã treo hơn một ngày rồi, đến bao giờ mới dỡ bỏ?”
“Cậu đi nói với cô ấy giùm đi. Có năng lực lớn thì phải gánh vác trách nhiệm lớn. Nếu cô ấy có thể cứu được quốc gia chúng ta, thì cô ấy nhất định phải đứng ra! Đây là trách nhiệm! Chế độ đãi ngộ cứ để chúng tôi lo. Chúng tôi sẽ dành cho cô ấy những điều tốt nhất! Còn nếu không, vị trí này tôi cũng sẵn sàng nhường lại cho cô ấy!”
“Nghe ông nói chuyện tôi còn thấy ngượng thay. Ông có thể cho cô ấy cái gì? Cái đống đồ ông ăn hằng ngày còn không bằng thứ người ta tiện tay móc ra. Ông có thể cho cái gì? Lại còn muốn nhường vị trí? Ai muốn tới dọn đống rối rắm mà ông để lại?”
Trình Quân chỉ biết trợn trắng mắt. Đám người già này thật sự khiến người ta phát điên.
“Hiện tại thời thế đã đảo lộn rồi, mấy người có hiểu hay không? Cô ấy không cần nhờ vả gì tới chúng ta, nhưng chúng ta thì lại không thể không có cô ấy!”
Mấy người sống đến từng này tuổi rồi, đừng nói chuyện cứ như chó con lăn lộn trong bụng mẹ người khác vậy chứ. Nghĩ cô ấy là cháu ruột của mấy người chắc? Mắng người ta xong còn đòi thân thiết, coi như một nhà? Tỉnh lại đi! Đừng tự ảo tưởng nữa.
Còn cái chuyện bị treo tên lên đầu đề tin tức ba ngày ba đêm, đừng mơ tưởng chỉ cần nói vài câu là xong. Nếu cô ấy còn chưa nguôi giận, lãnh đạo của các người chỉ có thể tiếp tục cho treo – treo cho đến khi cô ấy hả giận mới thôi. Lúc đó không chỉ phải viết kiểm điểm, mà còn phải tự tay làm thơ tự mắng mình, mắng cho đến khi cô ấy vừa lòng mới được dừng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT