Đúng lúc này, Kỷ Hòa mới nhận ra mấy cây nấm được Đồ Mặc ném tới gần mọi người đã không cánh mà bay. Có lẽ đã bị ai đó ăn sạch rồi. Chỉ là… không rõ ai mới là người đầu tiên “thử nghiệm”.
Ngay lúc ấy, bên tai cô vang lên một giọng nói trầm ổn, dứt khoát, khí lực sung mãn:
“Chào cô, cô không ăn cây nấm này sao? Nếu không dùng tới thì có thể nhường tôi được không?”
Kỷ Hòa theo âm thanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, làn da sẫm nắng, thân hình rắn rỏi, nụ cười chất phác và thành thật. Anh ta đứng cách cô khoảng hai mét, không có bất kỳ hành động nào khiến người khác cảnh giác.
“Anh ăn đi.” Kỷ Hòa đứng yên, không hề nhúc nhích, dùng ánh mắt ra hiệu rằng nếu muốn ăn thì cứ việc lấy.
Chỉ cần biết rằng loại nấm này có thể ăn được thì cũng chẳng phải thứ gì quý hiếm. Bên ngoài rải rác khắp nơi, chỉ cần đi loanh quanh là có thể thấy vài cây, thật sự chẳng có giá trị thu hoạch gì.
“Cảm ơn nhiều.” Người đàn ông cười hề hề, cúi người nhặt lấy phiến nấm rồi quay trở lại chỗ cũ, ngồi xuống bắt đầu nhai từng miếng, ăn ngon lành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play