Kỷ Hòa bắt đầu công việc bằng cách đốt đuốc, đặt nồi canh thịt dê lên bếp và để lửa đun từ từ. Sau đó, cô mang từng món kho đã chuẩn bị sẵn từ hôm trước ra bày biện. Lượng hàng hôm nay cô chuẩn bị nhiều gấp đôi so với hôm qua, bởi hàng hóa hôm qua bán rất chạy. Chỉ một lát sau, mùi thơm của canh thịt dê đã lan tỏa khắp nơi, hấp dẫn mọi người xung quanh.
Nhân lúc chợ sáng vẫn chưa đông người, Kỷ Hòa tranh thủ quan sát xung quanh. Bên tay trái cô là một người đàn ông lớn tuổi đang bày bán rau củ. Ông vừa dỡ đồ từ chiếc xe kéo xuống vừa sắp xếp từng mớ rau lên quầy hàng. Nhìn thoáng qua, cô nhanh chóng nhận ra những bó cải xanh vốn thường rất tươi ngon nay lại có vẻ hơi héo úa.
Không ngần ngại, Kỷ Hòa tiến lại gần, ngồi xổm xuống phụ giúp ông sắp xếp rau củ, đồng thời trò chuyện để tìm hiểu:
"Chú à, chú bán ở đây được bao lâu rồi? Con thấy rau của chú hôm nay trông hơi héo, ngày hôm qua hình như không vậy mà?"
Người đàn ông nghe hỏi thì quay qua, nét mặt có phần vui vẻ vì được giúp đỡ. Ông vừa bận rộn xếp rau, vừa đáp lời:
"Cô bé này lần đầu gặp, chắc mới tới đây phải không? Chú bán ở đây cũng được hơn một năm rồi. Còn rau thì đúng là hôm nay trông không được đẹp lắm. Sáng nay từ vườn chú hái xuống còn tươi lắm, chỉ là trời nóng quá, mang tới đây thì chúng bắt đầu héo đi."
Kỷ Hòa nghe vậy, ánh mắt không rời khỏi những bó rau cải, cẩn thận giúp ông sắp xếp ngay ngắn, cố gắng che bớt những lá cải đã cuốn lại. Cô lẩm bẩm trong đầu, cảm thấy có gì đó không ổn. Chợ sáng thường bán đồ tươi mới, ít khi nào lại có rau củ héo thế này.
"Chắc trời nắng quá khiến rau mất nước," người đàn ông tiếp tục nói, khuôn mặt có chút lo lắng. "Ở đây toàn người kỹ tính, lựa rau cũng khắt khe, chú sợ hôm nay bán không được hết."
Vừa nói, ông vừa lấy một chiếc bình phun nước nhỏ ra, nhẹ nhàng phun nước lên từng bó rau cải để làm tươi lại. Những chiếc lá sau khi được phun nước trông đã khá hơn trước, trở nên xanh tươi hơn một chút.
Kỷ Hòa chăm chú quan sát, trong lòng có chút cảm thông. Cô nghĩ, nếu có cách nào giúp ông chú bán hết rau hôm nay thì tốt biết mấy.
Kỷ Hòa định nói thêm vài câu, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, cô đã thấy một người khách đang tiến lại gần quầy để mua canh thịt dê. Không còn cách nào khác, Kỷ Hòa đành nuốt lời định nói, nhanh chóng nở nụ cười niềm nở, tập trung vào công việc trước mắt.
Canh thịt dê của cô được nấu rất đậm đà, hương vị chuẩn chỉnh, lại không hề keo kiệt với các thành phần như nội tạng dê hay cả những miếng thịt dê chất lượng. Chính vì thế, những người đã từng thưởng thức qua ngày hôm trước, hôm nay lại tiếp tục tìm đến quầy của cô để mua thêm.
Khách hàng mỗi lúc một đông, khiến Kỷ Hòa bận rộn đến mức không có chút thời gian để thở, tay chân làm việc không ngừng nghỉ. Trong khi cô đang toàn tâm toàn ý phục vụ, bỗng nhiên có tiếng kinh ngạc vang lên từ phía bên cạnh:
"Kỷ Hòa?"
Nghe có người gọi thẳng tên mình, Kỷ Hòa theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn. Trước mặt cô là một phụ nữ trung niên ăn mặc trang phục thể thao, gương mặt toát lên vẻ hiếu kỳ. Ánh mắt của bà đang không ngừng lướt qua lại khắp quầy hàng nhỏ của Kỷ Hòa, vẻ dò xét rõ rệt. Khi nhìn thấy những hộp đựng ruột ngỗng, ruột vịt được bày ra, đôi mắt của bà lập tức ánh lên nét hào hứng.