Dưới ánh đèn pin mờ nhạt, Kỷ Hòa nhanh chóng nhận ra người phụ nữ đứng trước mặt chính là hàng xóm của mình. Trí nhớ của cô khá tốt, nên dù ánh sáng lờ mờ, cô vẫn có thể xác định được điều đó.
“Cháu nhớ rồi, thím ạ.”
Vừa đáp, cô vừa cúi đầu tiếp tục công việc sạn dòi, động tác thuần thục, không hề chậm trễ. Nơi này vốn là khu vực có người vứt rác từ trước, đến nay đã trở thành môi trường lý tưởng cho cả một ổ dòi sinh sôi, bò lúc nhúc khắp nơi. Những người qua đường đều tỏ vẻ kinh sợ, cố tình tránh xa, thậm chí có người vô tình giẫm chết vài con nhưng cũng chẳng mảy may hay biết.
Người phụ nữ đứng trước mặt cô, một tay bịt chặt mũi để ngăn mùi hôi bốc lên, tay còn lại cầm đèn pin rọi xuống đất. Mỗi bước chân của bà ta đều dè dặt, thận trọng, như thể chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể giẫm phải "bãi mìn" ghê rợn kia.
“Nha đầu, thím hỏi chút, cháu nhặt đống dòi này làm gì vậy? Có phải nhà nước đang thu mua không?”
Giọng nói của bà ta mang theo chút hy vọng mong manh. Nếu quả thực chính phủ có chính sách thu mua, vậy thì thứ này chẳng phải sẽ trở thành một món hàng đáng giá sao? Dòi ở đây nhiều vô số kể, chỉ cần bỏ công thu gom, e rằng chẳng mấy chốc có thể kiếm về hàng trăm cân trong một đêm.
Thế nhưng, câu trả lời của Kỷ Hòa lập tức khiến hy vọng ấy tan biến hoàn toàn. Cô lắc đầu, giọng điệu bình thản đến mức khiến người nghe khó mà tin nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT