Xe ba bánh ở dị giới quả thật là một loại "Thần Khí," nhưng tại hiện tại, nó không còn hữu dụng. Trình Chu không tính thay bốn bánh xe của chiếc xe này, vì vậy không muốn làm điều gì có thể khiến người dân dị giới cảm thấy xấu hổ. Tuy nhiên, ở hiện đại, chiếc xe ba bánh lại trở thành một vấn đề.

Khoảng cách từ nơi Trình Chu cư trú đến thị trường hải sản khá xa, và dù hắn có một chiếc xe ba bánh, nhưng là một thanh niên thì tốt xấu gì cũng când một chiếc xe. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn quyết định phải mua một chiếc xe mới, để công việc thu mua hải sản trở nên thuận tiện hơn.

Sự nghiệp vừa mới khởi đầu, Trình Chu không muốn phô trương hay lãng phí. Sau khi suy đi tính lại, hắn quyết định tìm một chiếc minibus cũ để tiện việc đi lại.

Cầm lấy hai vạn còn chưa nóng tay, Trình Chu bước vào chợ bán xe cũ. Nơi này tấp nập kẻ mua người bán, không khí nhộn nhịp đến mức át cả tiếng còi xe ngoài đường lớn.

Ngay khi hắn còn đang quan sát, một ông chủ đeo sợi dây chuyền vàng to đùng đã nhanh chóng bước tới, nhiệt tình hỏi: “Người anh em, muốn mua xe đúng không?”

rình Chu gật đầu, mỉm cười: “Đúng vậy.”

Ông chủ lập tức cười như hoa nở, ánh mắt đầy chuyên nghiệp: “Người anh em muốn xe loại nào? Ngân sách tầm bao nhiêu?”

Trình Chu hơi ngượng ngùng, khẽ đáp: “Hai vạn thôi.”

Nghe xong, nụ cười của ông chủ thoáng khựng lại nhưng nhanh chóng tươi tỉnh trở lại, hào hứng hỏi tiếp: “Vậy người anh em muốn xe nhãn hiệu gì?”

Trình Chu suy nghĩ một chút, rồi nói: “Wuling đi.”

Nói đến Wuling, hắn nhớ ngay đến chiếc xe cũ mèm mà cha hắn, Trình Trường Tùng, từng lái. Dù chiếc xe ấy điều hòa không hoạt động, lớp sơn đã bong tróc, nhưng ít ra nó vẫn che được mưa gió, không để người ngồi bên trong phải chịu cảnh nắng tới mặt mưa xuống đầu. So với chiếc xe ba bánh gì đó, rõ ràng Wuling vẫn là lựa chọn "cao cấp" hơn hẳn.

Ông chủ vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, nói: “Người anh em, lại đây xem chiếc xe này đi! Chiếc này từng đi theo bốn ông chủ khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, sau đó từng người đều thành đại phú ông. Đây chính là một chiếc thần xe! Mua nó, cậu chắc chắn sẽ nhanh chóng phát đạt. Nhìn cậu thôi đã thấy rất có tiền đồ rồi, có chiếc xe này, phát tài là chuyện sớm muộn.”

Trình Chu nghe vậy, hơi nghi ngờ, hỏi: “Nếu những ông chủ kia đều phát tài, tại sao lại bán xe?”

Ông chủ cười ha hả, vẻ mặt đầy ý tứ: “Người anh em, chuyện này mà cậu còn không hiểu à! Đàn ông ấy mà, có mới nới cũ, những ông chủ kia vừa giàu liền bạc tình bạc nghĩa. Lúc đã thành đạt thì đua nhau mua BMW, Audi, Porsche, chứ ai thèm để ý tới chiếc xe cũ này nữa? Tất nhiên phải xử lý cho gọn gàng, làm như chưa từng quen biết!”

Nghe ông chủ nói vậy, Trình Chu bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Hắn cầm hai vạn tệ, mua lại chiếc Wuling cũ mà ông chủ nhiệt tình đề xuất.

Vừa khi Trình Chu lái xe rời đi, ông chủ tiệm xe bên cạnh bước ra.

“Lão Hồ, cái xe bị nguyền rủa của ông lại bán đi rồi hả?” Ông chủ Tống ở tiệm bên cạnh hừ lạnh, giọng điệu đầy mỉa mai.

“Bán được rồi,” Ông chủ Hồ đáp, vẻ mặt có chút tự đắc.

Ông chủ Tống cười nhạt, nói chua lòm: “Không biết là người nào coi tiền như rác mà đi mua nó! ông đúng là giỏi dụ người ta đấy.”

Ông chủ Hồ khó chịu, cãi lại: “Dụ gì mà dụ! Tôi chỉ nói thật thôi! Cái xe đó đúng là từng qua tay mấy ông chủ mà. Nhưng mà…”

Ông chủ Hồ ngừng lại, trong đầu thoáng hiện những ký ức không mấy vui vẻ về “thành tích” của chiếc xe. Thật ra, đúng là những người từng mua chiếc xe này đều gặp chuyện chẳng lành.

Ông chủ Tống cười khẩy, liệt kê từng trường hợp như thể đếm từng ngón tay: “Một ông chơi bạc thua sạch cả gia sản, giờ không rõ tung tích. Một ông tham ô tiền công ty, bị phát hiện rồi nhảy lầu. Một người khác kinh doanh thất bại, uống thuốc tự tử. Lại còn một người xui tận mạng, bảo lãnh cho người ta, cuối cùng bị liên lụy, mỗi ngày bị đám đòi nợ đến phá cửa, nhà tan cửa nát! Theo tôi thấy, cái xe này tám phần có vấn đề. Ông đúng là không có lương tâm, dám bán nó cho một người trẻ tuổi như vậy.”

Ông chủ Hồ chẳng thèm để tâm, hờ hững đáp: “Lời này không đúng đâu. Trước kia cái xe này toàn ở với mấy ông chủ lớn, là do số bọn họ không may nên mới vậy. Còn bây giờ là một gã nghèo kiết xác, làm gì còn đường nào để suy thêm nữa? Cùng lắm cũng chỉ đến thế thôi.”

Ông chủ Tống nhếch mép cười khẩy, giọng châm chọc: “Ông đúng là đồ vương bát đản, toàn nói mấy câu ngụy biện để tự dối mình.”

Ông chủ Hồ chủ nhếch môi, vẻ mặt thoáng chút đắc ý: “Ông thì biết gì! Thằng nhóc kia không giống người thường đâu. Biết đâu nó lại là người có số phát tài thật sự! Ngươi có nghe câu ‘vật cực tất phản’ chưa? Chiếc xe này không phải xui xẻo, mà là lợi hại quá mức, chỉ là mấy ông chủ trước đây vận khí kém, không trấn nổi. Nếu gặp được người có số mệnh trung long phượng, chiếc xe này chắc chắn sẽ giúp chủ nhân thăng tiến rất nhanh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play