Hồ lão đại nhíu mày: "Ta không muốn đáp ứng. Chúng ta không phải thổ phỉ, vậy mà không hiểu sao họ xem chúng ta là thổ phỉ. Nhưng nghĩ lại cũng có mặt lợi, ít nhất họ không đến bắt lính trực tiếp. Tuy nhiên, giao phần lớn lương thực thì ta không chịu được." Nhà hắn ta đông người, giao lương thực đi thì biết lấy gì mà ăn?
Những người khác cũng có cùng suy nghĩ: nếu giao phần lớn lương thực đi thì làm sao sống? Hơn nữa, nếu nam giới đều ra trận, thôn chỉ còn lại phụ nhân và hài tử, liệu họ có chống đỡ nổi khi thổ phỉ đến không?
Kiều Triều nói: "Nghe nói Hoài Dương Vương đã chiêu an nhiều đầu lĩnh thổ phỉ, phong chức tước và ban thưởng vàng bạc cho họ. Thế nên thổ phỉ có lẽ sẽ bớt đi nhiều."
Một người thở dài: "Bớt đi thì cũng không hết được. Hoài Dương Vương đâu có thế mạnh như Tư Mã gia Trấn Bắc vương, còn có Trần Trung vương ở phía tây, Nam Dương vương Tô gia ở phía nam. Nếu Hoài Dương Vương thất bại mà Trấn Bắc vương lại tấn công, chúng ta sẽ ra sao?"
Nghe mọi người đua nhau phản đối, Chân Nguyệt đắn đo rồi nói: "Các ngươi nghĩ rằng mình có thể giữ được bao lâu? Nếu không chấp nhận, một ngày nào đó Hoài Dương Vương sẽ đưa quân đến đàn áp. Bọn họ có binh khí, chiến mã, lương thực. Chúng ta chỉ có vài người, vũ khí chẳng qua chỉ là cuốc với vài thanh đao, làm sao đối đầu với quân đội?"
Lời Chân Nguyệt khiến cả phòng im lặng, ai nấy đều nghĩ đến sự an toàn trước mắt mà chưa nghĩ tới nguy cơ lâu dài.
Kiều Triều gật đầu: "Ý ta là chấp nhận chiêu an, nhưng muốn được làm Huyện thái gia. Nếu họ đồng ý, chúng ta sẽ không bị bắt lính, vì thực chất giờ chúng ta cũng không khác gì quân ngũ – vẫn phải chống thổ phỉ, phòng thủ, tuần tra. Những việc này là của quan binh."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT