Chân Đại tẩu khóc lóc, che mặt: "Nương chết đói, chúng ta thật có lỗi với bà ấy." Trong nhà nhiều hài tử, ăn không đủ no, ngoài Chân Dương thị, trong gia đình có tám đứa thì bốn đứa đã mất.
Nhiều người phải chia cắt, có người chết vì bệnh.
Kiều Nhị nghe vậy cũng cảm thấy đau lòng, liền đưa quà cho họ, hỏi tiếp: "Còn những khác trong nhà thì sao?"
Chân Đại đáp: "Nhị đệ muội bị điên, nhị đệ của ta mất một chân, hai người hiện giờ đang ở trong phòng." Chân nhị tẩu bị trói trong phòng, còn Chân nhị thì bị tàn tật. Cả gia đình chìm trong cảnh điên loạn, tàn tật, và mất mát... Nhưng có thể trách ai được đây? Có lẽ chỉ có thể trách trời đất mà thôi.
Kiều Nhị an ủi vài lời rồi cáo từ ra về.
Về đến nhà, Kiều Nhị kể lại cho Chân Nguyệt nghe tình hình của Chân gia. Chân Nguyệt im lặng thật lâu. Thật ra, gia đình nguyên chủ không đối xử tốt với nàng, nhất là Chân Dương thị, thường xuyên đến xin đồ. Nhưng Chân Nguyệt lúc đó nghĩ nước giếng không phạm nước sông, coi như thân thích bình thường đến lễ tết qua lại một chút là đủ.
Nàng không ngờ rằng Chân gia giờ lại suy sụp đến mức này, hơn nữa, hai ca ca tham gia quân ngũ cũng chưa rõ sống chết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT