Trong hoàn cảnh khó khăn, Chân Nguyệt không cho Tiểu A Sơ được cái gì khác, chỉ bẻ một mẩu bánh bột ngô và đút cho nhi tử. Tiểu A Sơ ngoan ngoãn ngồi trong lòng nương, cái miệng nhỏ nhấm nháp bánh bột ngô mà không làm loạn, biết rõ tình cảnh hiện tại không dễ dàng.
Bên cạnh, có một hài tử khác khóc toáng lên: "Ô ô ô, con không ăn cái này! Con không muốn ăn!"
"Cháu ngoan của ta, giờ chỉ có cái này thôi. Khi về nhà, nãi nãi sẽ làm món ngon cho cháu. Nãi có tiền mà, nhanh ăn đi, nhanh ăn đi, nếu không nương cháu sẽ ăn hết đấy."
" Cháu không ăn" Hài tử vẫn không chịu, giận dữ ném chiếc bánh màn thầu xuống đất. Nãi nãi hài tử đó vội nhặt lên, dỗ dành: "Được rồi, để nương cháu nấu cháo cho cháu ăn, tôn tử ngoan, đừng nóng giận."
Cuối cùng, không biết nãi nãi hài tử kia nói gì, mà lúc sau hài tử kia cũng chịu nghe lời. Tiểu A Sơ nhìn thấy cảnh đó, khẽ nói với Chân Nguyệt: "Hắn hư." Rồi tự vỗ vào ngực mình, hãnh diện nói: "A Sơ ngoan!"
Chân Nguyệt mỉm cười, véo nhẹ mũi Tiểu A Sơ: "Con ngoan, nhưng trước đây con cũng từng nháo lắm. Nếu giờ con mà làm loạn, nương sẽ đánh đòn đấy!"
Tiểu A Sơ lập tức lấy tay che mông, hứa hẹn: "Ngoan, nương đừng đánh!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT