Kiều Nhị lắc đầu: "Không, chuyện này rất gấp. Hôm nay khi đệ đến huyện thành, ngoài cổng thành tụ tập rất nhiều dân chạy nạn. Huyện thái gia không cho họ vào thành, họ nằm la liệt ngoài đất, không biết sống hay chết."
"Còn nữa, tiệm gạo trong huyện mỗi sáng chỉ mở một canh giờ, mỗi hộ chỉ được mua hai cân lương thực, nhưng cũng không đủ bán. Chưa đến một canh giờ là tiệm gạo đóng cửa rồi."
"Thiết Sinh huynh đệ nói trong hai ngày tới sẽ đến lấy dưa hấu, đệ cũng đã đề nghị họ đổi dưa hấu lấy lương thực. Hắn nói sẽ hỏi lại. Đại tẩu, đệ tự ý ra quyết định, không sao chứ?" Vì không mua được lương thực, nên hắn nảy ra ý này.
Chân Nguyệt gật đầu đồng ý: "Không sao, đệ làm rất tốt."
Kiều Nhị cười gượng rồi lại cau mày,"Khi đệ đi ngang qua đám dân chạy nạn, họ cứ nhìn chằm chằm vào đệ. Cảm giác sợ hãi vô cùng. Lúc trở về, có phụ nhân ôm đứa con nhỏ quỳ xuống cạnh đệ, cầu xin một chút nước. Đệ không nỡ, nên đã đưa ống trúc còn lại chút nước cho phụ nhân ấy."
Chân Nguyệt cau mày,"Sau đó có phải xảy ra chuyện gì không?"
Kiều Nhị gật đầu: "Đúng vậy! Đệ không ngờ vừa đi được vài bước thì có nhiều người khác lao đến quỳ xin đồ ăn và thức uống. Chút nước đệ vừa đưa cho phụ nhân kia cũng bị người khác giật mất."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT