Tiền thị nói: "Nếu bán hết đi, sau này nhà chúng ta có muốn ăn thịt cũng không được sao?" Nghe đến việc sẽ ăn gà, nàng ấy đã bắt đầu nuốt nước miếng.
Chân Nguyệt đáp: "Để lại vài con nuôi trong nhà, còn lại bán hết đi."
Mọi người cứ tưởng rằng mất mùa nửa năm vì hạn hán đã là điều tồi tệ nhất.
Dân làng Đại Nam ai nấy cũng đều thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, có nhà chỉ ăn được một bữa, nếu đói quá thì chỉ có nước mà uống cho no.
Biết tin Kiều gia bán hết súc vật, người Hồ gia cũng lo lắng, bởi đây là nguồn thu nhập chính của họ, giờ không còn thì không biết phải làm sao.
Bà Hồ thở dài: "Cũng chẳng có cách nào, mọi thứ trong núi trước đây đều bị châu chấu ăn hết hơn nửa, rau củ của Kiều gia cũng bị phá hủy, giờ không thể bán rau quả kiếm tiền, mà ngay cả súc vật cũng không có gì để ăn, đến người còn sắp hết cái mà ăn rồi."
"Chờ qua được thời gian này chắc sẽ ổn thôi, nhà Kiều gia không thể mãi không nuôi súc vật được. Khi khổ nạn này qua đi, mọi việc sẽ ổn, hơn nữa nhà chúng ta cũng đã hưởng lợi nhiều rồi, thế là đủ rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT