Chân Dương thị tức giận, nghĩ rằng Chân Nguyệt đang đùa giỡn bà ta, liền lao tới định đánh nàng.
  Chân Nguyệt nhanh nhẹn né tránh, nói: "Nương chưa ăn thử thì sao biết không ngon? Nương lúc nào cũng nóng vội như vậy thì làm sao kiếm được tiền. Nếu nương không còn gì nói nữa, con xin phép ra ngoài."
  Chân Dương thị quát lớn: "Đứng lại! Trả lại ta hai mươi văn tiền!"
  Chân Nguyệt lục trong túi, nhưng hai túi đều trống rỗng. Nàng bình thản nói: "Con làm gì còn tiền. Tiền đó đã nói là dành cho cháu ngoại của nương mà. Còn nữa, những gì con mang về đều là thứ tốt. Nương không biết quý đồ thì thôi, còn đòi tiền con sao? Làm gì có nhà nào lại có nương đi đòi tiền nữ nhi đã gả đi chứ? Lúc trước không phải nương nói nữ nhi đã gả đi rồi là như bát nước đổ đi, không còn quan hệ gì với nhà nữa sao?"
  "Nếu nương đòi tiền, vậy trả lại con mấy món trong sọt đi. Con và Kiều Triều sẽ không trách gì. Ra ngoài mà có ai hỏi, con sẽ nói nương không cho chúng con về nhà mẹ đẻ vì chưa trả tiền, còn bắt chúng con đập nồi bán sắt để chuẩn bị quà cáp."
  Chân Nguyệt nói xong liền chuẩn bị quay người đi gọi Kiều Triều cùng nhau về.
  Chân Dương thị thấy Chân Nguyệt bước ra ngoài vội vã gọi: "Này! Ngươi quay lại đây!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play