“Ở đây!” Hãn Thanh Nhất Phiến đang nhìn xung quanh, thấy cô đến thì có chút kích động, “Vô Triều, nhiệm vụ chính tuyến thứ ba chúng tôi trả cô gấp đôi giá thị trường, cô dẫn chúng tôi lên cấp thế nào?” Nói xong có chút căng thẳng nhìn cô.
Thời Miên suy nghĩ một chút, hiện tại cô phải tranh thủ thời gian lên cấp, giống như việc bắt thỏ, tuy kiếm tiền nhanh nhưng lại lãng phí thời gian, mấy ngày hôm trước mỗi ngày thời gian online đều bị hạn chế, điều kiện của đối phương quả thực rất hấp dẫn.
“Mỗi ngày hai tiếng.” Hai tiếng đồng hồ dẫn bọn họ làm nhiệm vụ, thời gian còn lại cô có thể tự do làm việc của mình.
“Được.” Hãn Thanh Nhất Phiến gật đầu.
Nhiệm vụ của mấy người đều giống nhau, Thời Miên dẫn bọn họ đi làm nhiệm vụ chính tuyến thứ ba.
Nhiệm vụ chính tuyến thứ ba là tìm Tiền đại nương, cũng là nhiệm vụ mà hôm qua Thời Miên làm sai, lần này đi theo tọa độ, nhưng đến khi nhận nhiệm vụ mới phát hiện nhiệm vụ của năm người không giống nhau.
Nhiệm vụ của Thời Miên là đến chỗ thợ rèn mua một cái kéo, của Hãn Thanh Nhất Phiến và một người khác là đi hái bông, hai người còn lại là đi mua len.
Nhìn thấy nhiệm vụ, mấy người đều ngẩn ra, hai nhiệm vụ trước đều giống nhau, ai ngờ nhiệm vụ thứ ba lại phát hành ngẫu nhiên?
“Xem ra không thể cùng nhau được rồi.” Thời Miên có chút tiếc nuối, vốn tưởng rằng có thể kiếm được một khoản.
“Chúng tôi tự đi tìm trước, không tìm thấy thì liên lạc với cô.” Hãn Thanh Nhất Phiến suy nghĩ một chút, không ngờ trò chơi này lại có thiết lập như vậy, vì muốn nhanh chóng lên cấp nên chỉ có thể hành động riêng lẻ.
“Được.” Thời Miên gật đầu, đi theo hướng dẫn trên bản đồ đi tìm thợ rèn.
Thợ rèn ở đầu kia của thôn, lúc Thời Miên đi đến trong nhà chỉ có một đứa trẻ.
“Xin chào, cho hỏi lão Lý có ở đây không?” Lão Lý chính là tên của người thợ rèn.
“Không có.” Đứa trẻ đang nhìn con dế trong bát.
“Con màu đen sắp thắng rồi.” Thời Miên cũng nhìn vào trong bát.
“Sao chị biết?” Đứa trẻ ngẩng đầu nhìn cô.
“Vì hồi bé chị cũng từng chơi rồi.” Trại trẻ mồ côi chẳng có gì cả, thi thoảng mới có người có lòng quyên góp đồ chơi, nhưng lại không đủ chia cho tất cả mọi người, cô không giành được với người khác nên toàn phải tự mình đi kiếm đồ chơi như bao đứa trẻ khác.
Dế mèn, châu chấu, đom đóm, những thứ này cô đều đã từng chơi qua, chỉ tiếc là lớn lên rồi không thường xuyên quay lại nữa, vốn dĩ cô định sau khi kiếm đủ tiền sẽ quay lại trại trẻ, không ngờ ông trời lại không cho cô cơ hội ấy.
“Vậy chị bắt giúp em con dế đi!” Lúc cô đang trầm tư suy nghĩ thì đứa bé bỗng lên tiếng.
[Nhiệm vụ ẩn - Con dế của Thiết Đản (0/1)]
Bỗng nhiên cô hiểu ra vì sao mọi người lại thích tìm trưởng thôn để hỏi han đến vậy, chắc là do biết được nhiệm vụ ẩn đều phải thông qua hỏi han mà có được, nhưng mà một thôn nhỏ trên núi này lại có nhiều nhiệm vụ ẩn đến vậy sao?
Thợ rèn cũng đang không có ở đây, mình đi bắt dế xong quay lại chắc là kịp. Cô nghĩ vậy, bèn quyết định thương lượng trước: “Vậy em nói cho chị biết khi nào lão Lý về được không?”
“Đợi chị bắt dế xong là ông ấy sẽ về.” Đứa bé vừa dứt lời thì lại tiếp tục nhìn con dế trong bát, không thèm để ý đến cô nữa.
Cô chỉ đành đi bắt dế trước, thứ này không khó bắt, chỉ cần tìm đúng chỗ là được, cô đi thẳng đến chỗ đào măng tre hôm qua, hình như cô có nghe thấy tiếng dế kêu ở đó.
Phần lớn thiết lập của trò chơi này rất logic, nhưng cũng có một số thứ rất kỳ lạ, măng tre thường nhú lên vào khoảng tháng 4 tháng 5, còn dế thường xuất hiện vào mùa thu, vậy mà bây giờ hai thứ này lại xuất hiện cùng một lúc.
Nhưng dù sao cũng chỉ là trò chơi, không cần phải soi mói như vậy, cô sũy nghĩ, hoàn toàn quên mất một khả năng khác, đó chính là biến đổi khí hậu.
Đến khu rừng phía Bắc, hôm nay ở đây đông người hơn hôm qua, chắc là do mọi người đều đã vượt qua cửa ải đầu tiên rồi.
Đào măng cũng không khó, hơn nữa sau một đêm trao đổi kinh nghiệm, phần lớn mọi người đều biết cách tìm rồi.
Cô tránh đám đông, tìm một chỗ vắng người rồi bắt đầu lắng nghe âm thanh xung quanh.
Nghe tiếng kêu có vẻ như số lượng dế ở đây không ít, cô bắt đại một con, để tránh nó chạy mất, cô bèn nhặt đại mấy cọng cỏ ở bên cạnh đan thành một cái lồng nhỏ, sau đó bỏ con dế vào trong.
Vốn dĩ định cầm đi luôn, nhưng cô chợt nghĩ đã đến đây rồi thì bắt thêm vài con nữa, ai biết sau này có dùng đến hay không.
Nghĩ là làm, cô bắt liền một mạch 7 con mới dừng lại, cất 6 con vào ba lô, chỉ cầm một con đến tiệm rèn.
Tiệm rèn vẫn chỉ có một mình đứa bé lúc nãy, cô đưa con dế cho cậu bé: “Của em đây, đừng để nó chạy mất đấy.”
“Chị còn biết đan lồng nữa cơ à! Chị giỏi quá!” Cậu bé nhận lấy con dế, kinh ngạc thốt lên, “Vậy chị có biết gấp ếch giấy không? Có biết nấu cơm không? Có biết…”
Nhìn thấy một loạt nhiệm vụ ẩn hiện lên trên giao diện của mình sau câu hỏi của cậu bé, cô không khỏi hít một hơi lạnh, sau đó lại phát hiện ra cậu bé còn có ý định hỏi tiếp, cô vội vàng ngăn cản: “Không thấy lão Lý đâu cả, chị cái gì cũng không biết.” Nhiệm vụ ẩn có thể làm sau, nhiệm vụ chính quan trọng hơn.