Nghĩ đến anh cả trong phòng không có chuyện gì, Thời Miên bỗng cảm thấy hơi áy náy, dù sao cũng là người nhà đánh người khác, lục tìm trong nút không gian đeo trên người, không thấy thuốc chữa bệnh, cuối cùng lấy ra một lọ thuốc để trong ngọc bội đưa cho đối phương.
“Cảm ơn.” Vu Phong Lăng nhận lấy nhưng không vội dùng.
“Tôi đi trước đây.” Vết thương đó trông có vẻ một hai ngày sẽ không khỏi được, nhiều nhất là chỉ giảm đau, càng nghĩ càng áy náy, Thời Miên quyết định chuồn thẳng.
Dành bốn ngày đi một vòng quanh quân khu, Thời Miên phát hiện ra mẻ hạt giống cô nuôi đã nảy mầm và có thể gieo trồng được rồi.
Dụng cụ phù hợp nhất là khay ươm, Thời Miên nhất thời không tìm thấy, dứt khoát dùng dụng cụ có sẵn ở nhà tự làm.
Khoét một lỗ dưới đáy cốc giấy dùng một lần có thể phân hủy, lót một lớp giấy lọc bên trong để chống thấm nước, đổ đất dinh dưỡng đã pha với nước vào.
Gieo hạt giống tiện thể chia nhóm, đã cân nhắc kỹ xem nên trồng loại nào ở mỗi tinh cầu, Thời Miên dán một nhãn do cô tự viết ở bên ngoài mỗi cốc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT