Bỏ chuyện này ra sau đầu, Thời Miên bắt đầu thu thập đá cường hóa.
Độ hao mòn của vũ khí hiện tại đã lên đến 5, lúc đầu Thời Miên rất tiếc, bây giờ đã xem nhẹ rồi, dù sao cũng quen biết thợ rèn, đến lúc đó sẽ nhờ đối phương giúp mình sửa chữa.
Nói thật, vẫn là vũ khí cấp cao dùng tiện hơn, con dao găm trong tay so với thanh kiếm gỗ lúc đầu nhanh hơn không chỉ một hai điểm.
“Thu thập nhiều một chút, lát nữa chị giúp em cường hóa.” Thời Miên vừa đào vừa nói.
“Vâng.” Thời An Tân đặc biệt nghe lời.
Thời Miên thấy xung quanh bọn họ không có ai, trực tiếp nhấp vào chế độ đội ngũ, âm thanh nói chuyện trong chế độ đội ngũ, chỉ có đồng đội mới có thể nghe thấy.
“An Tân, làm sao mọi người tìm được chị?” Thời Miên không dám hỏi những thứ quá bí mật, dù sao Hãn Thanh buổi sáng vừa mới nói với cô trong game có thể có nghe lén.
Tuy rằng không nhất định bị người nghe trộm, nhưng hiện tại là thời kỳ đặc thù vẫn nên thận trọng một chút thì hơn.
“Lúc chị đi đăng ký nhận khoang dinh dưỡng, có một nhân viên công tác trước đây làm việc ở tinh cầu chủ.” Nhà họ Thời không nổi tiếng ở tinh cầu C, nhưng ở tinh cầu chủ tuyệt đối ai cũng biết.
“Thì ra là thế.” Thời Miên thở dài, phải nói, đôi khi thật sự trùng hợp, nguyên chủ có dung mạo giống mẹ, người từng gặp qua mẹ cô lúc trẻ chắc chắn có thể nhận ra.
“Chị, nhiều năm như vậy, sao chị không nghĩ tới việc tìm chúng em?” Thời An Tân vốn không dám hỏi, nhưng hiện tại thấy chị họ rất dễ nói chuyện, tự mình xây dựng tâm lý thật lâu mới lấy hết can đảm hỏi, “Chú hai nói nhà họ Cao đối xử với chị không tốt.”
Thời An Tân càng muốn hỏi có phải mình không đến thì chị họ sẽ không tính toán trở về, nhưng lại không dám.
“Chị tưởng... nhà họ Thời sẽ không nhận.” Động tác của Thời Miên dừng lại, “Mẹ con Cao Vi Vi có chút kỳ quái.” Cô luôn cảm thấy, sau khi cô Thời Cẩm qua đời, nguyên chủ suy nghĩ mọi việc càng ngày càng đơn giản.
Thay đổi duy nhất là trước và sau khi trưởng thành, Thời Miên cảm thấy không nên như vậy, quyết định của nguyên chủ trước và sau khi trưởng thành rất dứt khoát, nhưng mười mấy năm ở nhà họ Cao lại không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường.
Cho dù thái độ của mẹ con Cao Vi Vi có tốt đến đâu, cũng không đến mức khiến người ta tin tưởng không chút nghi ngờ, cho nên nhất định đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không có ấn tượng.
“Làm sao có thể! Ông bà nội và bác cả vẫn luôn tìm kiếm mọi người, chỉ là không ngờ cô út...” Sợ làm cô đau lòng, những lời phía sau không nói ra, Thời An Tân nghiêm túc hứa hẹn, “Chị yên tâm, từ nay về sau sẽ không ai có thể bắt nạt chị.”
“Được.” Thời Miên đáp ứng.
“Nhưng mà chị, sao chị đào nhanh vậy?”
“Đào nhiều một chút, ngày mai em tiếp tục qua đây đào, chị giúp em cường hóa toàn bộ trang bị.”
“Cảm ơn chị! Đợi anh cả vào rồi bảo anh ấy dẫn chúng ta cày cấp, nhất định rất nhanh, chị gần đây cứ chơi thôi, không ra khỏi thôn tân thủ thì sẽ không dùng đến tinh thần lực, nhất định đừng để bản thân mệt mỏi, cần gì cứ nói với em.”
“Được.” Thời Miên mỉm cười, bản thân còn là một đứa trẻ, đã nghĩ đến việc chăm sóc người khác.
Vừa định lên tiếng, liền nghe thấy có người gọi mình, giọng nói khá quen thuộc.
“Vô Triều? Cô ở đây à, tôi vừa định đi tìm cô.” Hãn Thanh Nhất Phiến không hề khách sáo, trực tiếp ngồi xổm xuống bên cạnh, “Bên thợ rèn không đủ độ thiện cảm, cô có thể giúp một chút không?”
“Chị, hắn là ai?” Thời An Tân nhìn thấy một người lạ mặt đi tới nói chuyện, tuy rằng ngữ khí có chút quen thuộc, nhưng vẫn trực tiếp chắn trước mặt Thời Miên.
“Cậu là ai? Nhóc con nhà họ Thời sao?” Hãn Thanh Nhất Phiến vừa nhìn thấy người là nhớ ra là ai.
“Anh mới là nhóc con, tôi là ai thì liên quan gì đến anh!” Thời An Tân ghét nhất là người khác nói mình nhỏ.
“Anh là bạn của chị cậu, không tin cậu hỏi cô ấy xem.” Hãn Thanh Nhất Phiến nói, “Trẻ con không thể chơi game quá lâu, lát nữa nhanh chóng offline đi.”
Thời An Tân căn bản không để lời hắn vào tai, chắn trước mặt Thời Miên không nhúc nhích.
“Còn như vậy tôi đánh người đấy.” Hãn Thanh Nhất Phiến uy hiếp.
“Hãn Thanh, An Tân nó còn nhỏ.” Thời Miên đem toàn bộ số đá cường hóa đào được cất kỹ, “An Tân ngoan, chị quen anh ấy.”
“Ồ.” Thời An Tân buông tay xuống, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Hãn Thanh Nhất Phiến.
“Tôi là Hàn Thịnh, nhóc con này gặp người lớn cũng không gọi một tiếng anh. Lần sau tôi tới chỗ anh cậu cáo trạng.” Hãn Thanh Nhất Phiến thấy đối phương phòng thủ thế nào liền cười nói: “Thế nào, còn muốn đánh nhau sao?”
Thời An Tân nhìn hắn một cái thật sâu, đột nhiên quay người, trong lòng Hãn Thanh Nhất Phiến bỗng dưng dâng lên dự cảm chẳng lành.
“Chị ơi, hắn bắt nạt em!” Thời An Tân bất chấp hình tượng mà kêu lên.
Hãn Thanh Nhất Phiến không ngờ đối phương lại giở trò này, đúng là người nhà họ Thời, đứa nào đứa nấy đều gian xảo như nhau.
“Tôi không có.” Sợ đối phương thật sự tin là hắn không giúp đỡ mình, Hãn Thanh Nhất Phiến vội giải thích, “Tôi chỉ dọa cậu ta một chút thôi.”
“An Tân bị người nhà chiều hư rồi.” Thời Miên nói xong mới phát hiện giọng điệu của mình có chút giống phụ huynh của đứa trẻ hư đang bao che cho con mình, bèn quyết định tìm cớ bù đắp cho Hãn Thanh Nhất Phiến một chút, “Tìm thợ rèn là nhiệm vụ chính tuyến số 9 sao?” Nói xong liền kéo Thời An Tân một cái, ý bảo hắn đừng có quá đáng nữa.
Thời An Tân lập tức ngoan ngoãn làm một mỹ thiếu niên, đứng yên bên cạnh cô.
“Đúng vậy, nhiệm vụ mà trưởng thôn giao cho là mua bản vẽ, cụ thể tìm ai thì phải hỏi thợ rèn, nhưng mà độ thiện cảm của thợ rèn chỉ có 60, ông ta không muốn nói.” Hãn Thanh Nhất Phiến giải thích.
“Chúng ta cùng đến đó xem sao.” Thời Miên nói xong liền nhìn thoáng qua độ thiện cảm trên giao diện của mình, chỗ thợ rèn là 63, chỉ là hiện tại trong tay cô còn có ba khối than tinh, Thời Miên quyết định thử xem sao.
“Đi thôi.” Hãn Thanh Nhất Phiến thở phào nhẹ nhõm, đồng ý đi là được rồi.
Ba người không đi bộ, trực tiếp mua giày thần hành, Thời Miên phát hiện từ sau khi quen biết Hãn Thanh Nhất Phiến, cô tiêu tiền cũng phóng khoáng hơn trước.
Phải tranh thủ thời gian kiếm tiền thôi, dù sao cũng không thể ngay cả tiền xe cũng phải vay của em họ được, Thời Miên thầm nghĩ.
Giày thần hành trực tiếp đưa bọn họ đến trước cửa tiệm thợ rèn, Thời Miên đi vào trước, bình thường Thiết Đản hay nằm chơi trên bàn hôm nay lại không thấy đâu, xem ra muốn tăng độ thiện cảm, chỉ có thể bắt đầu từ bản thân ông thợ rèn này.
“Lão Lý, bận rộn vậy sao?” Thời Miên lên tiếng chào hỏi trước.
“Ừ.” Người thợ rèn đáp lại một tiếng, tiếp tục cúi đầu làm việc.
Thời Miên biết ông ấy ngày thường vẫn luôn như vậy, bèn nhân cơ hội nói chuyện với ông: “Cháu có mấy khối than tinh, chú rèn sắt có dùng được không?”
“Than tinh?” Quả nhiên, nghe thấy vậy lão Lý liền dừng động tác trên tay lại, “Cháu lấy đâu ra than tinh vậy?”
“Tình cờ nhặt được trên núi, dùng được không?” Thời Miên lấy từ trong ba lô ra một khối, nghĩ đến tổng cộng chỉ có ba khối liền có chút đau lòng.
Không nỡ bỏ con tép, làm sao bắt được con tôm, vì muốn làm nhiệm vụ, cho dù không muốn đưa cũng phải đưa.
“Để tôi xem thử.” Lão Lý có chút kích động, nhận lấy tinh than, “Từ sau khi những trang bị đó bị cướp đi, đã hơn mười năm rồi tôi chưa được thấy than tinh.”
[Độ thiện cảm của thợ rèn +13]
[[Cá nhân] Hệ thống: Độ thiện cảm của thợ rèn đạt 75, xác suất kích hoạt nhiệm vụ ẩn tăng lên 2%, xác suất kích hoạt nhiệm vụ ẩn của bản thân thợ rèn là 20%]
Thời Miên nhìn hai dòng thông báo, cô cảm thấy, hiện tại có lẽ có thể làm nhiệm vụ rồi.