“Được.” Chuyện này không có gì cần phải giấu diếm, Thời Miên báo tên trong trò chơi ra, gần đây mọi người đều chơi trò này, phỏng chừng cũng không có game nào khác để liên lạc.
“Khi nào chị họ lên game?” Thời An Tân mong chờ hỏi.
Nhìn thấy hắn như vậy, Thời Miên lại nhớ tới con chó nhỏ mình từng nuôi, lúc muốn ăn gì đó cũng đều dùng ánh mắt long lanh như vậy nhìn mình, khiến người ta không nhẫn tâm từ chối.
“Bây giờ 11 giờ 20, chờ chiều 2 giờ đi.” Thời Miên nói, cô đăng nhập game rất đúng giờ, bên phía Hãn Thanh Nhất Phiến cũng biết, có chuyện gì thì có thể tìm cô.
Một nguyên nhân khác là hôm nay có hơi nhiều việc, cô muốn nhân lúc buổi trưa để sắp xếp lại một chút.
“Vâng, vậy em đi trước.” Thời An Tân có chút không nỡ rời đi.
“Đi đi, chiều gặp trong game.” Thời Miên xoa đầu hắn.
“Vâng.” Quả nhiên, Thời An Tân lập tức vui vẻ.
Thời Miên hoài nghi, nếu phía sau đối phương có một cái đuôi lông xù, hiện tại nhất định đang vẫy qua vẫy lại.
“Chị họ chiều gặp.” Thời An Tân trước khi đi còn nói thêm một câu.
“Ừm.” Thời Miên gật đầu, nhìn cậu ta vào phòng bên cạnh rồi mới đóng cửa lại, bất giác lắc đầu cười, quả nhiên tuổi trẻ tràn đầy sức sống.
Đi vào phòng Thời Miên uống hai hớp nước, bắt đầu xem tin nhắn mà Hãn Thanh Nhất Phiến gửi tới.
Giải nén file nén, trên màn hình xuất hiện năm thư mục, thư mục đầu tiên là cha mẹ của Thời Cẩm, ba thư mục ở giữa là ba người anh em, thư mục cuối cùng là của Thời Cẩm.
Thời Miên do dự một chút, nhấn mở thư mục cuối cùng trước.
Bên trong giới thiệu về những trải nghiệm trước đây của Thời Cẩm, bao gồm học trường nào, tham gia cuộc thi nào, huy chương đã đạt được...
Lúc này Thời Miên mới phát hiện, Thời Cẩm cũng tốt nghiệp trường quân đội, thành tích còn đứng đầu trong chuyên ngành, đáng tiếc một người ưu tú như vậy, cuối cùng lại bị tên khốn Cao Tín Thực kia hại.
Thông tin kết thúc ở đoạn Thời Cẩm bỏ trốn, nội dung phía sau không được viết tiếp.
Thời Miên tắt tệp tin, bắt đầu xem từ trên xuống dưới.
Ông ngoại tên là Thời Chính Lôi, hồi trẻ sở hữu lý lịch đẹp không tưởng, sau này cưới người vợ thanh mai trúc mã, sinh ba trai một gái. Do những năm tháng chiến tranh để lại nhiều vết thương cũ, ông chính thức nghỉ hưu ở tuổi 72.
Số lần Thời Chính Lôi bị thương rất nhiều, Thời Miên đếm sơ qua, bị thương nặng mười mấy lần, tất cả đều sau khi Thời Cẩm bỏ trốn.
Thoạt nhìn có vẻ như là người nóng vội, nhưng 20 năm đầu tiên thì không phải vậy, Thời Miên nhớ đến chế độ của tinh cầu chủ, lại nhìn tốc độ thăng chức của Thời Chính Lôi, nghi ngờ quân công được dùng để làm việc khác.
Nghĩ đến Thời Cẩm, xem ra rất có thể là dùng để tìm người.
Về phần ba người cậu, cậu cả Thời Chấn Dục, hiện là một trong ba vị nguyên soái của tinh cầu chủ, cũng là người trẻ tuổi nhất.
Cậu hai Thời Chấn Phong, quân hàm trung tá, lúc trẻ từng có mâu thuẫn với gia đình vì chuyện kết hôn, mãi đến sau 30 tuổi quan hệ mới hòa hoãn, quân đội nơi ông ta công tác và cậu cả không cùng phe phái.
Cậu ba Thời Chấn Cảo, là đứa con nổi loạn nhất nhà ngoại trừ Thời Cẩm, không vào quân đội theo sự sắp xếp của gia đình mà trực tiếp dấn thân vào thương trường, hiện tại sự nghiệp có thành tựu, hoàn toàn không thua kém hai người anh trai.
Còn thế hệ thứ ba thì đơn giản hơn, từ anh cả Thời Tùng Tân, đến em út Thời Thành Tân, đều ở trong quân đội, chỉ có Thời An Tân là đứa út còn chưa tốt nghiệp cấp ba, sau khi tốt nghiệp chắc chắn sẽ vào trường quân đội.
Hiện tại người mất tích là anh cả, anh hai, anh ba và em út.
Một gia đình lớn như vậy, Thời Miên phải mất gần một tiếng đồng hồ mới sắp xếp được, nhưng tên thì vẫn chưa nhớ hết, quá nhiều người. Thế hệ thứ tư ít người hơn một chút, chỉ có ba người con.
Sau khi xem xong, trong lòng Thời Miên chỉ có một câu để hình dung: “Đông con nhiều cháu”.
Trong tài liệu thậm chí còn ghi rõ tính cách của mỗi người, còn ghi chú thêm mối quan hệ của hai bên thông gia, Thời Miên đoán đây là kết quả điều tra của gia tộc Hãn Thanh Nhất Phiến, chắc hẳn mỗi nhà đều có một phần, không thể nào điều tra nhanh và đầy đủ như vậy được.
Hãn Thanh Nhất Phiến tin tưởng mình đến vậy sao? Nội dung điều tra trong gia tộc mà lại tùy tiện đưa cho người lạ? Thời Miên nghi ngờ một chút, đột nhiên nhớ tới một thông tin quan trọng, mã số đầu cuối.
Mã số đầu cuối tương đương với chứng minh nhân dân ở thế giới kiếp trước của cô, có mã số đầu cuối muốn tra một người rất đơn giản. Xem ra đối phương đã điều tra rồi mới tin tưởng mình như vậy.
Tắt máy tính, Thời Miên xoa xoa bụng đang đói, đứng dậy đi lấy dịch dinh dưỡng, mười lọ mua hồi trước giờ chỉ còn lại một lọ, xem ra lát nữa phải mua thêm.
Thời Miên không ngờ rằng cô vừa mới mở tủ lạnh, lấy dịch dinh dưỡng ra còn chưa kịp mở nắp thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Liếc nhìn lọ dịch dinh dưỡng trong tay, Thời Miên lại cất vào chỗ cũ, đành phải đợi lát nữa mới uống, còn người bên ngoài là ai, nếu cô đoán không nhầm, thì đó là Thời An Tân.
Vừa đi ra cửa, Thời Miên vừa mở màn hình nhìn thử, quả nhiên là hắn.
Chưa kịp đi đến cửa, một tin nhắn tràn đầy vui vẻ đã hiện lên.
[Thời An Tân: Chị, em tới cửa rồi! Em mang đồ ngon cho chị này!]
Chị họ đã được đổi thành chị, không biết là cố ý hay vô tình.
Thời Miên trả lời một câu “Được”, sau đó mở cửa, đối phương còn chưa kịp phản ứng, vẫn đang cúi đầu nhắn tin.
“Nhìn gì đấy?” Mặc dù biết hắn đang làm gì, Thời Miên vẫn hỏi một câu.
“Chị? Nhanh vậy! Chị có phải biết em sắp đến không, em đã nói mà, tinh thần lực của chúng ta liên kết rất tốt.” Thời An Tân vui vẻ đưa cho cô xem chiếc hộp trên tay, “Đây là cháo quản gia nấu, chúng ta vào ăn cơm đi chị?” Nói xong có chút căng thẳng, chỉ sợ câu tiếp theo là từ chối.
Thời Miên nhìn hắn hai giây, sau đó dời mắt khỏi bàn tay đang run nhẹ vì căng thẳng của đối phương: “Được rồi, vào đi.”
“Phù—”
Nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm sau lưng, Thời Miên bật cười, nhà họ Thời sao lại nuôi ra được một cậu nhóc ngây thơ như vậy chứ?
Có lẽ sợ Thời Miên thiếu đồ, Thời An Tân mang theo một cái thùng lớn, bên trong cái gì cũng có.
Thời Miên nhìn thấy đồ đạc đầy đủ như vậy còn ngẩn người, chẳng khác gì đồ ăn ngoài trước kia.
“Chị, sau này chị muốn ăn gì thì cứ nói với em, bác quản gia cái gì cũng biết làm.” Thời An Tân khoe khoang, “Chị muốn ăn gì cũng được.”
“Được.” Đối phương quá nhiệt tình, Thời Miên nghi ngờ nếu mình từ chối, giây tiếp theo hắn sẽ trưng ra vẻ mặt như chú cún bị bỏ rơi.
“Chị đợi một lát, em múc ra rồi chị hãy động vào, nóng lắm đấy.” Thời An Tân vừa nói vừa làm.
Cậu ấm nhà giàu chắc chưa từng làm việc nặng bao giờ, mở cái thùng cũng lóng ngóng, nói xong cậu cúi đầu nhìn thùng giữ nhiệt đựng thức ăn, đột nhiên không biết bắt đầu từ đâu.
“Để chị làm cho.” Thời Miên nhìn là biết đối phương không biết làm, trực tiếp kéo thùng về phía mình, lấy từng món đồ bên trong ra, cuối cùng là thùng giữ nhiệt.
Kiểu dáng có chút khác so với cái cô từng dùng ở kiếp trước, nhưng nhìn chung cũng na ná nhau, Thời Miên nghiên cứu một chút là tìm được cách mở.
Thùng giữ nhiệt được đóng kín rất kĩ, lúc đậy nắp lại không có chút mùi nào bay ra, nhưng khi mở ra thì hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi.
Cháo gà, Thời Miên ngửi mùi là đoán ra được, có lẽ do người nấu còn chưa quen tay nên gạo ninh chưa đủ nhừ.
Nhưng có đồ ăn đã là tốt lắm rồi, đây là bữa cơm đàng hoàng đầu tiên kể từ lúc tỉnh dậy, suýt chút nữa Thời Miên đã nghĩ mình không bao giờ được ăn cơm nữa.
“Chị cẩn thận nhé.” Thấy cô cầm bát muôi lên chuẩn bị múc cháo, Thời An Tân lo lắng nói, “Hay là em gọi quản gia đến nhé?”