[Vô Triều Vô Mộ: Có]
[Hãn Thanh Nhất Phiến: Chuyện hơi phức tạp, tôi gọi thoại cho cô]
Tin nhắn này gửi tới chưa được bao lâu thì lời mời gọi thoại đã tới.
……
Nửa tiếng sau, Thời Miên cúp máy, thở phào nhẹ nhõm, đi tới bên cửa sổ nhìn dòng người qua lại bên ngoài, trong đầu vẫn còn đang nhớ lại lời Hãn Thanh Nhất Phiến nói.
“Trò chơi có khả năng bị giám sát, có vài lời không tiện nói.”
“Nguyên soái Thời gần đây cũng không có gì khác thường, hậu bối nhà họ Thời chỉ là mất tích, khoang thoát hiểm cá nhân có đủ dịch dinh dưỡng, có thể khiến người ta ở bên ngoài ba tháng cũng không có vấn đề gì.”
“Giữa những người thân trực hệ có sợi dây liên kết tinh thần lực, nhà họ Thời gần đây đang tìm người, chứng tỏ bọn họ không có nguy hiểm đến tính mạng.”
Đối phương nói không ít, Thời Miên nghe ra được bên trong có ý an ủi, còn có một tia chắc chắn.
Nhưng nguyên soái Thời…… Thời Miên lên mạng tìm kiếm người này, kết quả có chút kinh ngạc.
Thời Miên nhớ rõ Thời Cẩm đã từng nói qua tuổi của Thời Chấn Phong, hơn bà ấy mười tuổi.
Nếu hiện tại Thời Cẩm còn sống đã là 40 tuổi, cho nên nguyên soái Thời hiện tại hẳn là 50 tuổi, thế nhưng nhìn ảnh chụp, không khác biệt lắm so với thanh niên ba, bốn mươi tuổi.
Thời Miên hoài nghi bản thân tra nhầm rồi, lại xác nhận một lần nữa, tên không sai, trong trang tìm kiếm còn có một video bài phát biểu ba ngày trước, Thời Miên trực tiếp nhấn vào.
Là người đó không sai, nhìn bộ dáng tinh thần phấn chấn của đối phương, Thời Miên lúc này mới xác định, lời Hãn Thanh Nhất Phiến nói là đúng.
Chỉ là Thời Miên luôn cảm thấy đối phương nhìn có chút quen mắt, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra đã gặp ở đâu, Thời Miên từ bỏ.
[Hãn Thanh Nhất Phiến: Đúng rồi, có một chuyện quên nói cho cô biết, Hồ Nhất Sinh là anh họ của em họ của anh họ cô, cô xem cậu ta không phải cũng không có việc gì sao]
Thời Miên nhìn xưng hô dài dòng này cười một cái, trả lời đối phương một tiếng được.
[Hãn Thanh Nhất Phiến: Điều chỉnh tâm trạng nhanh chóng lên mạng đi, mọi người đều đang chờ cô đó.]
[Vô Triều Vô Mộ: Tôi còn có chút việc, lát nữa lại qua, mấy vật phẩm nhiệm vụ sau cần dùng, đợi lát nữa tôi chuyển qua cho cậu.]
[Hãn Thanh Nhất Phiến: Không cần không cần, chờ cô rảnh online, không gấp, tớ có chút việc ra ngoài một chút, gặp sau.]
Nhìn giao diện tin nhắn, Thời Miên biết đối phương đang an ủi mình, chỉ là sau khi mấy tin nhắn này gửi tới, tâm trạng cô cũng không còn khó chịu như vậy nữa.
[Bạn có cuộc gọi thoại, vui lòng kiểm tra kịp thời.]
Thời Miên sửng sốt một chút, bây giờ ai còn tìm cô?
Ánh mắt liếc qua số liên lạc, Thời Miên đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt, đây chẳng phải là cuộc gọi nhỡ ngày hôm đó sao?
Hôm qua còn gọi cho mình, hình như mình còn nói một cái thời gian, Thời Miên rốt cuộc cũng nhớ ra bản thân đã quên chuyện gì, lập tức trực tiếp kết nối cuộc gọi.
“Xin chào.”
“Thời Miên?” Đối phương thăm dò hỏi một câu.
“Là tôi, xin hỏi ngài là?” Giọng nói không giống người trẻ tuổi, nhưng cũng có thể liệu được, người có thiết bị đầu cuối tám chữ số cũng sẽ không quá trẻ.
“Thời Miên, cậu hai đây.” Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói.
Trong nháy mắt, Thời Miên cảm thấy mình đã ngừng suy nghĩ, đầu óc chỉ còn lại câu nói đó.
Mặc dù cả ngày hôm nay cô đã lục tìm tin tức về nhà họ Thời, nhưng khi thực sự nhận được cuộc gọi từ người bên kia, Thời Miên có chút không dám tin.
“Thời Miên?”
Thời Miên lúc này mới nhận ra mình vẫn chưa lên tiếng, bừng tỉnh đáp lại: “Cậu… gọi cháu có việc gì không ạ?”
“Xin lỗi vì đã liên lạc với cháu muộn như vậy.” Đầu dây bên kia thở dài, “Em họ cháu đang đợi ở ngoài cửa, nó đã đợi hai ngày rồi mà vẫn không thấy cháu ra ngoài, Thời Miên, cháu có thể mở cửa được không? Mọi người trong nhà đều rất lo lắng cho cháu.”
Thời Miên suy nghĩ một chút, hai ngày nay cô đúng là không ra ngoài, nhưng mà em họ… xem ra nhà họ Thời thật sự không có chuyện gì, nếu không thì trong tình huống này đối phương sẽ không chạy đến đây.
“Vâng…” Do dự một chút, Thời Miên vẫn đồng ý.
“Đây là số điện thoại của cạu, cậu cả cháu không tiện liên lạc với cháu, lát nữa cậu sẽ gửi thông tin liên lạc của cậu út và mấy anh họ cho cháu.” Đối phương nói xong dừng một chút, “Có mấy anh họ tạm thời không liên lạc được, nhưng rất nhanh sẽ quay lại.”
“Vâng.” Thời Miên đáp lại một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Em họ đang ở ngoài cửa, Thời Miên dọn dẹp đống đồ lộn xộn trong phòng một chút rồi mới ra ngoài mở cửa.
Thời Miên không ngờ mở cửa lại nhìn thấy thanh niên giao hàng hôm đó, phản ứng đầu tiên là mình không đặt mua dung dịch dinh dưỡng, sau khi suy nghĩ một chút mới hiểu, đối phương có thể chính là người em họ mà Thời Chấn Phong nói.
“Xin chào.”
Đối phương chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, nhìn lại số phòng một lần nữa, dường như không dám tin: “Chịu mở cửa rồi?”
“Ừm.” Thời Miên hơi ngại ngùng, ở nhà không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, nhưng để người ta đợi ở ngoài hai ngày, hình như có hơi quá đáng.
Tuy nhiên, chỉ áy náy trong vài giây, cô liền phản ứng lại, là do đối phương không liên lạc với cô, cũng không gõ cửa, cô lại không biết có người ở ngoài, cho nên không phải lỗi của cô.
“Em là…” Đối phương cũng không trách cô, gãi gãi đầu mới bắt đầu nói, “Em là An Tân, là em họ của chị.”
Thời Miên phát hiện, người nhà họ Thời đều không giỏi ăn nói, không có chút dạo đầu nào, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Tuy nhiên, làm quen với những người có tính cách như vậy sẽ dễ dàng hơn, dù là do bản chất hay vì bản thân họ, Thời Miên cảm thấy khá thoải mái và mở cửa: “Mời vào.”
Từ đầu đến cuối cô chưa từng nghi ngờ là lừa đảo, người có thể lấy được số điện thoại 8 chữ số mà còn dùng để lừa đảo, trong 27 tinh cầu tuyệt đối không thể tìm ra một người, quan trọng hơn là, dung mạo của đối phương quả thực là phiên bản trẻ tuổi của Thời nguyên soái.
Vừa rồi lúc xem ảnh Thời nguyên soái thì cô đã có cảm giác quen thuộc, nhưng không nhớ ra, bây giờ nghĩ lại, chẳng phải là rất giống với cậu thanh niên trước mặt này sao, lần trước cô còn thấy lạ tại sao lại là giao hàng tận nơi, bây giờ có lẽ đã hiểu rồi.
“Chị…” Không ngờ có thể dễ dàng vào được như vậy, An Tân có chút kinh ngạc.
“Ừm.” Thời Miên gật đầu, trí não lại nhận được một tin nhắn, Thời Miên liếc mắt nhìn, là Hãn Thanh Nhất Phiến gửi tới, bản tóm tắt quan hệ gia đình họ Thời.
Nhìn tệp tin tương đương với mấy trăm bức ảnh, Thời Miên tắt đi, định bụng có thời gian sẽ xem.
Một buổi sáng tiếp nhận quá nhiều đả kích, bây giờ đầu óc cô có chút choáng váng.
“Em…” An Tân đi theo cô vào, đột nhiên không biết nên nói gì.
Thời Miên rót cho cậu ly nước, đặt lên bàn: “Uống ngụm nước đi.” Đứa nhỏ đáng thương, ở ngoài đợi hai ngày, cũng không biết có ăn uống gì không.
“Cảm… Cảm ơn chị.” Hình như không ngờ cô lại dễ nói chuyện như vậy, An Tân có chút bồn chồn.
“Em tìm chị có việc gì?” Thật ra điều khiến Thời Miên tin tưởng nhất không phải là lời nói của Thời Chấn Phong, mà là loại cảm ứng tâm lý khó tả nào đó, từ lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, cô đã không cảm thấy đối phương nói dối.
Bây giờ cô bắt đầu suy nghĩ đến câu nói của Hãn Thanh Nhất Phiến rằng tinh thần lực của người thân trực hệ có liên kết, có lẽ không phải người thân trực hệ cũng có cảm ứng, chỉ là không mạnh bằng.
Có lúc lại cảm thấy rất kỳ lạ, ví dụ như đối với hai mẹ con Cao Vi Vi, lúc nhỏ Thời Miên rất ghét bọn họ, nhưng theo thời gian, sự bài xích đó lại dần dần giảm bớt, cho đến khi phát hiện bị lừa dối mới bừng tỉnh. Nhìn như vậy, chẳng lẽ ấn tượng ban đầu mới là chính xác nhất?