Trước tiên bóc hạt sen ra, Thời Miên còn chưa tìm được vật chứa, Tiểu Nếp Cẩm liền từ trong ngực nhảy ra, việc đầu tiên sau khi ra ngoài chính là ôm lấy cánh tay cô không buông, muốn ăn hạt sen.
Thời Miên đã sớm quen với việc nó làm nũng như vậy, nhưng lần này hạt sen có hơi nhiều, cho nó một hai hạt cũng không sao, từ trên bàn cầm hai hạt đút cho nó.
Tiểu Nếp Cẩm vẫn duy trì phong cách trước kia, lúc ăn đồ ăn đặc biệt cẩn thận, Thời Miên ở bên cạnh nhìn, còn chưa đợi nó ăn xong cửa phòng bếp đã bị đẩy ra.
“Mẹ ơi, mẹ có làm đồ ăn ngon không ạ?”, Bé sâm ôm Thất Mao trong lòng, cẩn thận đẩy cửa hỏi.
“Sao con lại bế Thất Mao đến đây?”, Thời Miên nhìn thấy Thất Mao trong lòng bé con thì ngẩn người, bởi vì trước đó đã nói Thất Mao cần phải phơi nắng.
“Bây giờ nắng không còn gắt nữa, không cần phơi nắng.”, Bé sâm đáp lời, sau đó đi từ cửa vào, đóng cửa lại, rồi hỏi thêm một câu, “Có đồ ăn ngon ạ?”.
“Cho con.”, Thời Miên cũng lấy ra hai đài sen, bây giờ trong nhà chỉ còn bé sâm và Tống Bình Bình, Tống Bình Bình là một đứa trẻ bình thường, bình thường ăn gì cũng được, vì vậy chỉ có một mình bé sâm là thú cưng cực phẩm, áp lực nuôi một con và nuôi bảy con chênh lệch quá lớn, nếu em bé nhân sâm và bé hồ ly đều ở nhà chắc chắn sẽ không xa xỉ như vậy, nhưng bây giờ có thể.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play