Nghĩ đến đây, Thời Miên đột nhiên nhớ tới một chuyện, giày có thể tăng thêm khả năng di chuyển?
Vậy sau khi cường hóa có phải chạy nhanh hơn không... Thời Miên ngẩng đầu nhìn thời gian, còn lại 15 phút, quyết định cường hóa giày trước.
Nếu thật sự như cô suy đoán, sau này làm nhiệm vụ chạy tới chạy lui còn có thể tiết kiệm được không ít thời gian.
Nghĩ là làm, Thời Miên nhấn tháo gỡ, cầm đôi giày trong tay, dựa theo cách cường hóa dao găm vừa rồi mà cường hóa.
[Cường hóa thành công, nhận được Công kích +2, Phòng ngự +2, Tốc độ di chuyển +2, Chiến lực +35]
Xem ra tốc độ di chuyển không có tác dụng, Thời Miên cường hóa ba lần liền dừng lại.
[Giày chiến đấu (Bạch) (cấp 3): Công kích +7, Phòng ngự +7, Tốc độ di chuyển +7, Chiến lực +105]
Lúc trang bị xong, cô phát hiện cả người mình dường như nhẹ nhõm hơn vừa nãy.
Thời Miên thử chạy hai bước, không dùng sức đã sải được bước dài, thời gian online không còn nhiều, Thời Miên dứt khoát thu dọn đồ đạc đi tìm trưởng thôn.
Thực ra Thời Miên càng muốn tính sổ chuyện lão ta dụ mình vào ổ trộm, nhưng bây giờ không được, ít nhất phải đợi cô rời khỏi thôn Tân Thủ đã.
Trò chơi này NPC phát nhiệm vụ có liên quan đến độ thiện cảm, Thời Miên quyết định trước không đắc tội với trưởng thôn, đợi sau khi lợi dụng xong rồi tính tiếp.
Trên diễn đàn nói cấp 10 rời khỏi thôn Tân Thủ, nhưng mà cấp 10 cũng có thể mở Gia Viên, nếu Gia Viên chỉ có thể đặt trong thôn thì nhất định cần trưởng thôn đồng ý, xem ra ngày báo thù của cô phải hoãn lại rồi.
Nhưng mà nghĩ đến mười ô được mở rộng trong ba lô và một đống than đá, Thời Miên cảm thấy tạm tha cho lão ta cũng được, ngoài mặt không thể trả thù không có nghĩa là sau lưng không thể ra tay...
Thời Miên còn chưa nghĩ ra cách nào đã chạy đến nhà trưởng thôn, tốc độ này đúng là nhanh hơn hôm qua không ít, chỉ là đến nơi mới phát hiện cửa nhà trưởng thôn đóng chặt.
Không đúng, mặc dù xung quanh có không ít thôn Tân Thủ, nhưng người chơi ở thôn Tân Thủ này cũng không ít, với tư cách là NPC phát hành nhiệm vụ, ông ta không thể tùy ý chạy lung tung được.
“Trưởng thôn, mở cửa!” Trước cửa không có ai, Thời Miên trực tiếp đi qua gõ cửa.
“Ai đấy?” Bên trong có một giọng nói già nua hỏi.
“Người chơi, tìm trưởng thôn.” Cảm giác người bên trong hẳn là người lớn tuổi, giọng điệu của Thời Miên cũng bớt gay gắt hơn.
“Ông ấy không có nhà, mai cô quay lại nhé!”, người bên trong đáp.
“Được rồi.” - Ban đầu cô cũng chỉ định ghé qua xem có nhận được nhiệm vụ nào không, nên khi không có cũng chẳng thất vọng lắm, quyết định tìm chỗ nào đó để thoát game.
Nghĩ đến nhà trưởng thôn cũng gần nhà thợ rèn, hay là ghé qua xem Thiết Đản có ở đó không nhỉ? - Mỗi lần cậu nhóc đó giao nhiệm vụ toàn là một chuỗi dài, lên cấp còn dễ hơn mấy nhiệm vụ khác nhiều.
Thế là cô nàng quyết định ghé qua đó trước khi thoát.
Đi được nửa đường, Thời Miên bỗng nhớ ra điều gì đó, lập tức quay đầu chạy về chỗ cũ.
Lúc cô chạy về đến nhà trưởng thôn thì người trong sân vẫn chưa mở cửa hẳn, chỉ hé một khe nhỏ để nhìn ngó xung quanh. Thấy Thời Miên quay lại, ông ta vội vàng đóng cửa, vì quá nhanh nên quên mất mình đang làm gì, chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm”...
Thời Miên: “...”
Dù biết đối phương chỉ là NPC, cô vẫn thấy tội cho ông ta một giây.
Trông ông ta thảm hại đến mức, cô bắt đầu tự hỏi liệu có phải mình đáng sợ quá hay không.
Nhưng cô cũng không đến nỗi quên mất chuyện bị lừa, liền đạp cửa xông vào: “Giờ thì biết sợ rồi chứ gì?”
“Vô Triều Vô Mộ sao, chuyện này… Nó là có nguyên do cả đấy!” - Vừa nhìn thấy cô vào, trưởng thôn vừa lắc lắc cái đầu bị kẹp đau điếng, cố gắng giải thích.
“Được, vậy ông nói xem nó có nguyên do gì?” - Thời Miên đi thẳng vào sân rồi đảo mắt nhìn xung quanh.
Tuy thiết lập của game chỉ là một ông lão bình thường, nhưng nhìn vào cái sân này là biết ngay ông ta rất biết hưởng thụ. Giữa sân có một cái hồ nhỏ, trong hồ trồng rất nhiều hoa sen, giờ đã bắt đầu kết hạt.
Bên hồ còn có một cái ghế đẩu, cô có thể tưởng tượng ra cảnh lúc không có ai, ông ta ngồi câu cá, hóng gió ở đây, ngày nào cũng ung dung tự tại.
Cách đó không xa là một cái chòi nghỉ mát, bên trong bàn ghế bằng đá đầy đủ cả.
Đối diện với cổng chính là một dãy nhà. Gần đây, những ngôi nhà cô nhìn thấy đều là kiểu kiến trúc cổ, nhà trưởng thôn cũng vậy. Cửa chính mở toang, chỉ nhìn kích thước thôi cũng biết sống ở đây thoải mái hơn cái căn hộ studio hơn 30 mét vuông của cô nhiều.
“Chuyện là… là…” - Trong lúc Thời Miên quan sát, trưởng thôn cố gắng tìm một lý do hợp lý, nhưng lục tung cả kho dữ liệu cũng không thấy câu trả lời nào cho tình huống này.
“Nào, chúng ta ngồi đây nói chuyện.” - Thời Miên chẳng khách sáo chút nào, đi thẳng vào chòi nghỉ mát, tìm một cái ghế rồi ngồi xuống. Dù sao thì thời gian online cũng không còn nhiều, cô không định đi đâu khác nữa, cứ bàn bạc với ông ta xem sao, còn nếu không được thì cứ offline, mai tính tiếp.
“Được… được.” – Trưởng thôn ngồi xuống đối diện cô.