Đúng là anh cả lúc nào cũng thiên vị mình, Thời Miên suy nghĩ một chút, phát hiện ra hiện tại cô không có gì cần thiết, ngay cả việc thu thập vật phẩm cũng chỉ là chuẩn bị cho sau này.
“Không còn gì nữa.” Thời Miên lắc đầu, “Có cần gì tôi sẽ nói với cậu.”
“Được, vậy tôi đi trước nhé?” Trước khi Hàn Thịnh đi còn liếc nhìn mấy đứa nhỏ một cái, thèm thuồng, nhưng người ta không để ý đến hắn, chỉ đành thất vọng rời đi.
Thời Miên tiễn hắn rời đi, nhìn mấy đứa bé nhân sâm còn chưa đến eo mình, thở dài: “Mấy đứa muốn vào nhà hay là ở trong sân phơi nắng?”
“Phơi nắng ạ~”
“Để chị đi lấy mấy cái ghế.” Thời Miên dặn dò mấy bé nhân sâm trông nhà cẩn thận, còn mình thì chạy đến chỗ lão Mộc mua bốn cái ghế, nhưng ghế thì lấy rồi, lão Mộc lại không chịu nhận tiền.
“Không cần, không cần.” Lão Mộc lấy ra mấy cái ghế ưng ý nhất của mình từ trong nhà, còn tặng thêm một cái to hơn, “Cho cháu hết đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play