“Đại đương gia nói…” Lão Dương len lén liếc nhìn cô, “Nói làm sơn tặc dù sao cũng không phải kế lâu dài, bảo chúng tôi tìm việc gì đó mà làm, đường đường chính chính làm người, sau này sơn trại không còn thì cũng không cần phải trốn chui trốn lủi.”
“Thật sao?” Thời Miên có chút nghi ngờ.
“Thật mà.” Lão Dương liều mạng gật đầu, “Đại đương gia đã nói vậy, sơn trại về sau có còn hay không thì mặc kệ, nhị đương gia lúc bệnh nặng cũng bắt đầu giục chúng tôi xuống núi, sau này nhị đương gia đổ bệnh, cô ấy có thể làm chủ liền đuổi hết chúng tôi ra ngoài.”
“Đại đương gia nói trong sơn trại chỉ cần có mình cô ấy là đủ rồi, bảo chúng tôi mau chóng xuống núi tìm kế sinh nhai.” Nói đến đây, lão Dương thở dài, “Đám người lão Lý đều đã tìm được kế sinh nhai, chỉ có tôi, làm gì cũng không nên hồn.”
“Vậy à…” Thời Miên lẩm bẩm, nhớ lại thái độ của Tống Vãn Vãn đối với mình, trông không giống như đang nghĩ như vậy, nhưng nếu đã có thể nói ra những lời này, chắc hẳn lúc trước cô ấy sẽ không giống như bây giờ mới đúng.
Cô ấy đang tính làm gì vậy nhỉ? Hai ngày nay ngoài việc hái thuốc thì chẳng thấy làm gì khác, lúc nãy gặp thì lại thấy đang hái hoa.
Rõ ràng là có sức để mà rèn sắt, vậy mà cứ giả vờ yếu đuối, chỉ làm những việc nhẹ nhàng, lại còn chạy lung tung, lên núi một mạch là mất tích cả nửa ngày.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play