“Không có nhiệm vụ thì thôi vậy.”, Người đối diện ôm lấy cái túi tiền đã xẹp lép của mình, “Làm nhiệm vụ còn không đủ.” Nói xong lắc đầu bỏ đi.
Thời Miên nhìn cây kẹo hồ lô ông chú vừa đưa, im lặng một lúc, cô bỗng phát hiện hình như mình hơi hoang phí.
Không trách lúc anh cả nghe mình nói không đủ tiền lại kinh ngạc như vậy, Thời Miên phát hiện ra bản thân tiêu tiền chẳng tiếc tay chút nào.
Nhưng đã mua rồi, Thời Miên nhìn bốn đồng còn lại, hiện tại hết tiền rồi, vừa hay đợi ngày mai thu tiền ở cửa hàng. Dù sao cô còn đang nợ, nghĩ đến 200 đồng vừa nợ, Thời Miên khẽ ho khan.
Hiện tại trong tay hơi có nhiều tiền cô liền tiêu pha bắt đầu phung phí rồi.
Chờ chút nữa có thể mở cửa bán đồ ăn tiếp, không biết Lưu Hoa và Trần Tam đã nấu xong bao nhiêu món rồi.
Món Trần Tam nấu cũng được cộng thêm, hơn nữa còn nhiều hơn Lưu Hoa. Thời Miên cảm thấy Tống Vãn Vãn không nói dối về lai lịch của mấy người kia, có lẽ cô ấy chỉ nói dối về bản thân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT