Thần thú bọn họ đa phần đều dựa vào lắng nghe. Không biết hôm nay làm sao, nguyên bản Lâm Tư Niên tâm tình rất ủ dột, nhưng khi ở cùng Phì Phì thì cảm giác ủ dột đó dường như bị lãng quên đi. Từ sau sự kiện kia phát sinh, đây là lần đầu tiên Lâm Tư Niên cảm thấy nhẹ nhành như vậy.
" Đúng vậy, ta là ba ba của con. Con kêu không sai." Đem đứa nhỏ vẫn còn đang giang tay đòi ôm nhẹ nhàng bế lên. Nơi ở hiện tại của hắn không có quần áo thích hợp cho đứa trẻ nên chỉ có thể bọc Phì Phì trong khăn tắm đem đi ngủ.
" Cùng ba ba ngủ trưa một chút." Lâm Tư Niên cảm thấy thừa lúc tâm tình đang nhẹ nhàng này nhanh chóng ngủ một giấc, bằng không qua một lát lại không ngủ được.
Đứa nhỏ thời điểm ăn uống no đủ đúng là có sức sống, ngay từ đầy còn có chút không muốn ngủ. Nhưng dưới sự vỗ về của Lâm Tư Niên mí mắt cũng dẫn trĩu nặng, đôi lông mi như chiếc quạt nhỏ nhấp nháy nhấp nháy.
Cuối cùng lại chính Phì Phì là người rơi vào giấc ngủ nhanh nhất. Lâm Tư Niên nhìn mà bất đắc dĩ cười cười, đứa nhỏ này ngủ nhanh thật, mới vừa rồi còn nói là không cần ngủ đâu. Sau đó hắn nhắm mắt lại tiện tay vớt đứa nhỏ mềm mại vừa được tắm rửa thơm tho cùng tiến vào giấc ngủ.
Ba tiếng sau, Lý Húc gõ cửa phòng, nói kết quả giám định đã có
" Kết quả đã có, xác định là đứa nhỏ của cậu" Lý Húc nói
Lâm Tư Niên một chút đều không có ngoài ý muốn, cũng không kêu đứa nhỏ đang ngủ say dậy
" Chử ca đến rồi sao?" Lâm Tư Niên hỏi
Lý Húc gật đầu: " Đến, trước khi đến đều chuẩn bị sẵn sàng các thỏa thuận và mang đến rồi"
Lâm Tư Niên lúc này mới bước ra khỏi phòng ngủ, đi xuống phòng khách
" Cô Phùng, căn cứ nội dung trong thỏa thuận, chỉ cần cô ký tên đồng ý từ bỏ quyền nuôi nấng đứa trẻ và quyền thăm hỏi, năm ngàn vạn này chính là của cô."
Là luật sư cùng nhân chứng được Lâm Tư Niên mời đến, Chử Dịch Dương đêm một bản thỏa thuận cùng một tờ chi phiếu đồng thời đẩy đến trước mặt Phùng Duyệt Di.
Tờ thỏa thuận này Lâm Tư Niên và Lý Húc đều đã xem qua. Lý Húc cũng tương đối đồng ý cách làm này của Lâm Tư Niên. Đứa trẻ ở trong tay Phùng Duyệt Di liền tương đương với cây rụng tiền, khi không có tiền liền chi cần đến gặp Lâm Tư Niên lắc lắc vài cái liền có tiền, này làm sao có thể được.
Cho dù Lâm Tư Niên có tiền cũng không tiêu như vậy. Nghiện cờ bạc, đây căn bản là cái động không đáy, không thể nào lấp đầy được.
" Từ bỏ quyền nuôi nấng? Chuyện này không có khả năng!" Tuy Lâm Tư Niên rất hào phóng, còn cho nhiều hơn 3000 vạn. Nhưng có là đứa ngốc cũng biết đây là lần duy nhất. Nhìn thấy được thái độ của Lâm Tư Niên dành cho Phì Phì có thay đổi, Phùng Duyệt Di còn mơ tưởng muốn mượn đứa trẻ để khiến Lâm Tư Niên cưới mình.
Điều nàng lo lắng chính là Lâm Tư Niên khi phát hiện ra đứa trẻ ở phương diện trí tuệ có vấn đề, là một đứa ngốc.
Đấy cũng là nguyên nhân mà sau nhiều năm như vậy nàng không tìm tới gặp Lâm Tư Niên. Lúc trước nàng chỉ nghĩ đơn giản rằng sinh đứa trẻ ra bồi dưỡng cảm tính với nó làm nó không thể rời xa mẹ được. Đến lúc đó lại đưa đứa nhỏ đến bên người Lâm Tư Niên, khi đứa nhỏ nhớ mẹ hắn không thể là người có thể nhẫn tâm không cho đứa nhỏ gặp mẹ nó.
Một bên là mẹ đứa nhỏ, một bên là cha đứa nhỏ. Cho dù năm đó Lâm Tư Niên chướng mắt hành động nàng làm ra nhưng lâu dần vẫn có thể bồi dưỡng ra tình cảm.
Lâm Tư Niên tuy rằng đã quen mấy người bạn gái nhưng vẫn không thể tiến đến bước cuối cùng là kết hôn. Nàng là mẹ của con của Lâm Tư Niên, cùng Lâm Tư Niên kết hôn không phải là thuận lý thành chương sao?
Ôm ý nghĩ như vậy vào thời điểm khi nàng phát hiện ra nàng thực sự mang thai thật sự rất vui vẻ. Đứa nhỏ trước một tuồi nàng đối với nó cũng coi như còn có để tâm chăm sóc, nhưng sau một tuổi nàng liền phát hiện tình huống đứa trẻ không thích hợp, đưa đến bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ kết luận đứa nhỏ có chướng ngại về trí lực cộng thêm phản ứng trì độn.
Nàng sinh ra một đứa ngốc! Bời vì mang theo một đứa nhỏ bên người mà nàng ngay cả gả chồng đều không thể gả. Nhưng nàng lại không cam lòng đem bỏ đứa trẻ ở cô nhi viện.
Lần này Lâm Tư Niên đồng ý cho nàng 5000 vạn theo lý mà nói cũng đủ nhiều. Nhưng với nàng chừng này nàng vẫn cảm thấy không đủ , có được 5000 vạn này nàng bỗng nhiên còn muốn nhiều hơn.
Chính là Lâm Tư Niên không cho nàng có cơ hội này " Hoặc là ký hoặc là tôi gọi điện cho sòng bạc bên kia nói cho bọn họ biết cô đang ở chỗ này."
Hắn chỉ thông báo cho Phùng Duyệt Di, cũng không cho nàng con đường để cò kè mặc cả.
Phùng Duyệt Di nháy mắt có chút run rẩy, nhưng lại cố gắng trấn định xuống" Anh, Anh sẽ không sợ tôi nói chuyện này ra ngoài sao?"
Lâm Tư Niên lạnh nhạt nhìn nàng" Cô có thể thử xem. Lúc đó tôi không chỉ đòi lại số tiền này mà chúng ta còn có thể gặp nhau ở tòa"
Phùng Duyệt Di không cưỡng lại được dụ hoặc của 5000 vạn, lại nhìn ra thái độ của Lâm Tư Niên một chút suy nghĩ khác cũng không có cơ hội, cuối cùng nàng sợ mất cả người lẫn của mà vẫn kí vào thỏa thuận, cầm chi phiếu đi.
Chờ đến chạng vạng, khi Phì Phì tỉnh dậy đã được Lâm Tư Niên ôm lấy đem ra phòng khách, đửa nhỏ mặt mày mê mang:" Ma ma đâu rồi?"
" Ma ma ra ngoài chơi rồi" Lâm Tư Niên nói
Kỳ thật hắn nói như vậy cũng không sai, Phùng Duyệt Di sau khi cầm lấy chi phiếu đã đi thẳng đến ngân hàng xử lý xong thủ tục chuyển khoản trả nợ, sau đó cầm số tiền còn lại đi đến sòng bạc.
Sòng bạc lão đại vừa thấy liền cảm thấy: U, con dê béo này, hai ngàn vạn nói thanh toán là thanh toán. Không thể làm cho con dê béo này chạy.
Kết quả không nói cũng biết, Phùng Duyệt Di lại một lần nữa ngồi xuống chiều bạc. Ngay từ đầu nàng còn nhớ rõ giáo huấn, không chế mình đặt cược nhỏ, sau khi thắng lợi lại nếm được một chút ngon ngọt thì giáo huấn gì đó nàng vứt sau đầu, một lần nữa điên cuồng lên. Càng ngày càng đặt cược nhiều.
Nàng ở trên chiếu bạc sống mơ mơ màng màng, vung tiền như rác, cảm giác như chỉ có cái này mới có thể khiến nàng cảm nhận được vui sướng. Vì nguyên nhân này mà nàng lại một lần nữa trầm luân vào.
Từ một góc độ nào đó mà nói, Phùng Duyệt Di vẫn còn may mắn. Bởi vì nàng còn có thể tìm được con đường cảm nhận được sự vui sướng. Mà trên thế giới này hai chữ vui sướng đơn giản này đối với nhiều người là thứ nhìn thấy được mà không với tới được.
Bao nhiêu người chỉ có thể sống trong tuyệt vọng, dần dần khô héo ngày qua ngày...
Từ phương diện này mà nói, thế giới này tràn ngập tuyệt vọng.
Không biết trong quá trình tiến hóa của nhân loại rốt cuộc là sai ở bước nào, thể giới mà mọi người đang ở đang dần dần mất đi năng lực cảm thụ niềm vui.
Khi còn nhỏ thì vẫn tốt , nhưng càng lớn lên thì con người ngày càng khó cảm nhận được niềm vui.
Mất đi cảm giác vui vẻ đối với nhân loại sẽ mang lại hậu quả gì?
Nhẹ thì tinh thần không có cách nào thỏa mãn, trở nên buồn bực, không vui. Nặng thì không thấy được động lực để sống, lựa chọn kết thúc đi sinh mệnh của chính mình.
Cho nên với những người có thể tìm được cách khiến mình cảm thấy vui vẻ đêu là những người may mắn.