Ứng Lê lần đầu tiên nghe thấy Kỳ Tà chửi thề, không phải là những lời lẽ quá thô tục, nhưng đủ để khiến cậu cảm thấy kinh ngạc.
Kỳ Tà không cho Dương Hựu An có cơ hội nói thêm, trực tiếp tắt máy, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại như thể sắp ăn tươi nuốt sống người ta.
Màn hình điện thoại di động bị ấn tắt, nguồn sáng duy nhất trong phòng biến mất, chỉ còn ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài chiếu vào, Ứng Lê ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người đứng trước mặt, đôi mắt sâu thẳm của Kỳ Tà ngập tràn bóng đêm, sắc bén như một con thú săn mồi đang ẩn nấp trong bóng tối, ánh mắt của anh rơi xuống mặt Ứng Lê, vừa hung mãnh lại càn rỡ, khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Sau lưng Ứng Lê hơi đổ mồ hôi, luồng gió ẩm ướt từ ngoài cửa sổ lùa vào, làm ướt sũng chiếc áo cậu đang mặc, dính sát vào cơ thể, khiến cậu không khỏi rùng mình.
"Anh… đến từ khi nào?" Ứng Lê mở miệng, phát hiện giọng mình hơi khàn.
Kỳ Tà vẫn đứng trong bóng tối, gương mặt khó mà nhìn rõ, nhưng đôi mắt lại dán chặt vào Ứng Lê, thấp giọng nói: "Tôi đã nghe hết rồi."
Ứng Lê luống cuống, Kỳ Tà đến một cách yên lặng như vậy đến mức cậu không nghe thấy tiếng cửa mở, càng không biết anh đã nghe thấy điều gì, nhưng mà đã nghe thì cũng nghe rồi, có lẽ không có gì không thể nghe được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play