Phong Dục nhẹ nhàng đỡ A Dư đứng dậy, ánh mắt thoáng qua bàn trang điểm, ngay lập tức dừng lại trên cây trâm ngọc được cố ý đặt ở đó.
Chỉ trong chớp mắt, hàng lông mày của hắn nhíu lại.
Khác với người khác trong cung, trang phục và trang sức mà A Dư sử dụng đều do hắn ban tặng. Cho dù không phải thứ quý giá nhất, cũng chưa từng xuất hiện đồ vật nào không thuộc về hắn trong cung của nàng. Vậy mà cây trâm kia, ngược lại quá mức tinh xảo, đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua, hắn liền nhận ra nó không phải do mình ban tặng.
Phong Dục nheo mắt, giọng trầm thấp cất lên: “Cây trâm này từ đâu mà có?”
Giọng nói vừa rơi, A Dư thoáng sững người, đôi mắt mở to nhìn hắn, mềm mại đáp: “Hoàng thượng làm sao nhận ra được?”
Ngay cả nàng khi nhận cây trâm lần đầu cũng không chú ý.
Phong Dục hơi khựng lại, không trả lời câu hỏi của nàng. Hắn biết rõ tính cách người trong lòng, nếu hắn thừa nhận, chắc chắn sẽ khiến nàng tự đắc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play