Phong Dục khẽ nhắm mắt, giọng nói lạnh như băng vang lên: “Chủ tử bỏ mạng, cung nhân tuẫn táng.” Lời nói ra như lưỡi dao sắc bén, khiến Dương Đức căng thẳng, cả người cứng đờ. Hắn biết rằng hoàng thượng đang thực sự tức giận. Thai nhi trong bụng Liễu tần, dù có phải là con của hoàng thượng hay không, vẫn chưa được điều tra rõ ràng. Sau một hồi chần chừ, hắn thấp giọng nói: “Nhưng còn thái hậu…”
Phong Dục lạnh lùng liếc nhìn hắn, gằn từng chữ: “Đem những chứng cứ ngươi tra được trình lên mẫu hậu.”
Chỉ cần như vậy, đủ để thái hậu làm ngơ mọi chuyện. Dù sao đi nữa, thái hậu để tâm đến đứa trẻ chỉ vì đó là cốt nhục của hoàng thượng. Nhưng nếu có khả năng không phải thì sao?
Nói xong, Phong Dục đứng dậy, Dương Đức ngỡ ngàng, vội vàng theo sau, hỏi: “Hoàng thượng, sắp đến giờ lâm triều, ngài muốn đi đâu?”
Phong Dục không trả lời, khuôn mặt trầm lặng. Nhưng hướng đi của hắn đã khiến Dương Đức đoán được, hắn chỉ biết cúi đầu, im lặng không nói.
Trước Nhàn Vận cung, Phong Dục đi thẳng tới. Hắn không dùng loan giá, nhưng động tĩnh cũng không hề nhỏ. Lúc này, cả hậu cung đang chìm vào giấc ngủ, không gian tĩnh lặng như tờ.
Khi bước vào Nhàn Vận cung, trời vẫn chưa sáng hẳn. Chỉ có vài cung nhân gác đêm, họ vừa định hành lễ đã bị Phong Dục lạnh giọng ngăn lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT