Lâm Bạch Thanh chỉ có thể chào Cố Bồi qua cửa sổ.
Thấy vợ vẫy tay, Cố Bồi cũng chuyển hướng qua cửa sổ: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Bạch Thanh chỉ vào Tiết Sưởng đang ra sức lắp giường, thì thầm: “Anh còn nhớ ông ấy không?”
Tiết Sưởng cao khoảng một mét chín, trên người toàn là vết sẹo, giống như một con gấu đen, còn từng đánh nhau với Cố Bồi, tất nhiên là anh nhớ rồi.
Còn hai người lính mang thảm đến, đáng lẽ là phải đi quân khu Thâm Hải chấp hành nhiệm vụ, nếu Tiết Sưởng đi cùng với họ, Cố Bồi vừa nhìn đã lập tức hiểu ra, họ cùng nhau đến đây để chấp hành nhiệm vụ.
Anh chỉ là một bác sĩ quân y, đương nhiên anh không thể biết hết mọi nhiệm vụ hiện tại của quân khu Thâm Hải.
Trong một thời gian ngắn như này, Lâm Bạch Thanh cũng không biết phải nói thế nào với Cố Bồi về những điều không bình thường mà cô nhận thấy, trong quân đội, mặc dù mọi người đều cùng một hệ thống, thường giúp đỡ lẫn nhau, nhưng khi liên quan đến nhiệm vụ, họ có sự ăn ý ngầm với nhau, sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của nhau, sẽ không làm trái với quy định, đúng lúc mấy người Tiết Sưởng cũng đã trải thảm xong, đang chuẩn bị rửa tay rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play