Ban đầu ông ấy muốn chạm vào tay bé của đứa bé, nhưng nhìn vào bàn tay xấu xí của mình, rồi nhìn vào bàn tay trắng trẻo mềm mại như nắm gạo nếp của cô bé, ông ấy cố kìm lòng lại, thở dài nói: “Cháu không suy nghĩ nhận chú làm một người cha rẻ tiền sao? Chú á, không con không cái, nếu thật sự hy sinh, cháu thật sự sẽ trở thành con của một liệt sĩ.”
Ông ấy vẫn đang hiểu lầm, ông ấy vẫn nghĩ rằng Lâm Bạch Thanh đang nói dối.
Và lý do tại sao có thông tin lệch lạc này, tất cả là do Sở Thanh Đồ có hai bộ hồ sơ. Một bộ là hồ sơ bình thường mà Sở Xuân Đình nhận được, trên đó không ghi chú gì về vợ và con cái của ông ấy, chỉ có cái danh hiệu một người liệt sĩ hành hiệp trượng nghĩa mà thôi.
Còn bộ hồ sơ kia, trên đó thì lại ghi chú về vợ và con gái ông ấy, hơn nữa còn ghi chú rằng vợ và con gái đã chết, có nghĩa là bộ hồ sơ đó được lập sau khi Thẩm Khánh Nghi trốn sang Hồng Kông, sau khi bà ấy mất.
Vậy thì thân phận của ông ấy trên bộ hồ sơ đó là gì, liệu có phải là một người liệt sĩ không? Tất nhiên, vì đó là hồ sơ cấp đặc biệt, nếu hỏi thẳng như vậy, Tiết Sưởng chắc chắn sẽ không nói thật.
Nhưng bởi vì ông ấy cứ liên tục nói về việc hy sinh, nói rằng muốn để cô trở thành con của một người liệt sĩ nên Lâm Bạch Thanh có chút tò mò về nhiệm vụ lần này của ông ấy, sau khi lên xe, cô hỏi: “Cảnh sát Tiết, lần này các chú đến đây chấp hành nhiệm vụ gì vậy, có nguy hiểm không?”
Nhắc đến nhiệm vụ, hai người lính ngồi ở phía sau cùng với Lâm Bạch Thanh đều cười khổ một cái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play