Lâm Bạch Thanh cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân, sống ở kiếp này, dù sao năng lực của một mình cô là quá thiếu thốn, không thể thay đổi được, cô cũng đành phải chấp nhận thôi.
Nhưng mặc dù vấp phải những trắc trở liên tiếp trong sự nghiệp, nhưng kiếp này Lâm Bạch Thanh đã có một niềm vui bé nhỏ: Sở Sở.
Có đầu có đuôi nuôi lâu cũng lớn, chớp mắt đã là năm 1995 rồi, cô bé ba tháng biết lẫy, năm tháng biết ngồi, bảy tháng biết bò, nhưng đến tám tháng cô bé đã khai phá ra một kỹ năng mới chính là nhảy bò như một chú ếch nhỏ, bật nhảy rồi bò từng bước, và đến lúc này, giường đã không đủ cho cô bé trổ tài nữa, cô bé còn biết tụt khỏi giường, cô bé thường nhân lúc bảo mẫu chăm sóc cô bé và cụ ngoại không để ý là chăm chăm trèo ra khỏi giường, trèo xuống dưới đất.
Để đối phó với tình huống này, Cố Bồi đặc biệt nhờ một đồng đội ở biên giới, đặt mua từ biên giới một tấm thảm lông cừu lớn có thể trải khắp cả nhà để chuẩn bị cho cô bé có không gian bò rộng rãi hơn.
Thảm là do anh đặt nhưng vì anh đang đi làm nên Lâm Bạch Thanh phải tự đến nhà ga để lấy.
Tàu về đúng lúc Lâm Bạch Thanh tan làm, vì vậy cô bế theo Sở Sở, ngồi lên xe của Liễu Liên Chi và đi thẳng đến nhà ga.
Nhà ga ngày nay hầu như lúc nào cũng đông nghìn nghịt, biển người mênh mông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT