Ông ta đã bế lên rồi, Cố Bồi cũng không tiện tranh nên nhẫn nhịn nói: “Con bé còn nhỏ, tôi đang rèn thói quen cho con bé.”
Sở Xuân Đình nhìn khuôn mặt của cô bé treo đầy hạt đậu vàng, khóc một cách tủi thân như vậy, trái tim ông như muốn tan chảy.
Lại nghe là cô bé mới bằng hạt đậu thế này đã bị cha bắt đầu cho vào quy củ rồi, cơn tức giận không dễ gì mới nén xuống được, giờ lại bùng lên: “Đứa bé mới sinh được mấy chục ngày mà cháu cho nó vào quy củ sao? Bản thân cháu đã kính già yêu trẻ chưa mà cháu đã đòi cho con bé vào quy củ?”
Rồi lại đung đưa vỗ về cô bé và nói: “Sở Sở giận rồi, đừng sợ, để cụ nội dạy dỗ cha cháu giúp cháu, đánh chừa này!”
Con người mà, một khi đã già thì dỗ trẻ con là bất chấp, thấy cháu bỗng nhiên nín khóc, tò mò nhìn lông mày đỏ của ông, ông cụ khom lưng xuống nói: “Muốn tóm lông mày à, đây, Sở Sở tóm lấy, tóm mạnh vào.”
Lại nhìn Cố Bồi như thách thức: “Đây là lông mày của cụ nội, trời sinh là để cho cháu tóm chơi.”
Vợ chồng Cố Bồi nhìn nhau và cùng cảm thấy, sau này tốt nhất là con bé vẫn nên tránh xa ông già này một chút thì tốt hơn. Nếu không sớm muộn gì cũng bị ông ta chiều quá sinh hư.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT