Nhưng Lâm Bạch Thanh cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn vì đời trước không có con với Cố Vệ Quốc.
Tiểu Thanh nói chuyện với bác sĩ Lưu một hồi lâu, sau khi bác sĩ Lưu tan làm về nhà, Tiểu Thanh mới tới phòng thuốc tìm chị gái, thấy chị mình đang sắp xếp lại mấy thứ thuốc trung y thì vội nói: “Chị, chị đã có thai rồi, sao không nghỉ ngơi sớm đi, còn chế thuốc gì chứ?”
Lâm Bạch Thanh đang xếp lại số hoắc hương, đây là vị thuốc có mùi nồng nhất trong các vị thuốc trung y.
Nhưng cô phát hiện mình không thể ngửi được, đến cả mùi hoắc hương cũng không ngửi ra, mà xoang mũi của cô lại tràn ngập mùi sữa, không thể nào xua đi được.
Cô lại bốc lấy một nắm ngải cứu, đây cũng là dược liệu có mùi nồng, nhưng cô vẫn không ngửi được.
Trong nháy mắt, Lâm Bạch Thanh cảm thấy hoảng loạn, sợ rằng mình mang thai sẽ khiến cho khứu giác và vị giác trời phú biến mất hết, cô lại chộp lấy nắm ngải cứu cho vào miệng nhai thử, vẫn may là vị giác của cô vẫn còn.
Nếu không thì e là vì lần mang thai này mà cô không thể làm bác sĩ được nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play