Ngay ngày anh vừa về, đã làm hơi mạnh tay và để lại không ít vết thâm tím trên người cô, sau đó thì anh không dám chạm vào cô nữa. Anh biết cô không dùng thuốc Tây thế nên không đưa thuốc cho cô, nhưng hàng ngày anh sẽ luôn quay lại kiểm tra thử.
Thực ra nếu Lâm Bạch Thanh tự châm cứu cho chính mình, lưu thông m.á.u cũng có thể tiêu bớt, nhưng cô quá bận, không lo đến nó được, vết thâm biến mất chậm hơn còn vì da cô khá mỏng, trước tiên chúng sẽ biến thành một mảng lớn màu vàng, hiện giờ đã chuyển sang màu nâu.
Cố Bồi nhẹ nhàng chạm vào, cẩn thận vuốt ve, hỏi: “Thật sự không cần thoa thuốc sao?”
“Không cần, thật sự không đau mà, không tin thì anh nhéo một cái đi.” Lâm Bạch Thanh muốn kéo tay anh nắm lấy mình.
Tất nhiên Cố Bồi nào nỡ nhéo vợ, anh cân nhắc một lúc lâu, có lẽ tự thấy rằng có thể được rồi, anh đứng dậy tắt đèn, vươn tay muốn lấy bao.
Mà Lâm Bạch Thanh đã ấp ủ một việc muốn nói với chồng từ lâu, cô bỗng hỏi: “Cố Bồi, anh từng nghĩ đến việc có con chưa?”
Việc đột ngột gọi cả họ tên ra như thế này, Cố Bồi thiếu chút nữa là hồn bay phách lạc: “Em mang thai rồi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play