Dược đường có nhiều bệnh nhân, Lâm Bạch Thanh không thể chỉ nhìn kỹ mỗi một người. Lúc đầu cô cũng không thấy có gì nhưng nhìn ông lão tập tễnh kia, ánh mắt chuyển đến chân vòng kiềng của ông ấy, cô phát hiện điều không hợp lý: “Đó là một ông lão người nước N.”
Thể hình của người nước N không giống với người Trung Quốc. Bởi vì họ thường xuyên ngồi xếp bằng, hoặc là ngồi quỳ. Khi đến tuổi già, đầu gối sẽ có độ cong rõ ràng, thường gọi là chân vòng kiềng, họ bước đi cũng không giống với người Trung Quốc.
Lâm Bạch Thanh nhớ ra ông lão này bị câm, lại nghĩ một hồi cũng nhớ tới trong khoảng thời gian này dược đường từng xuất hiện ba người bị câm. Hơn nữa trùng hợp đều là ba ông lão bị bệnh đục thủy tinh thể.
Cô bừng tỉnh: “Mấy ông lão này vốn không bị câm. Bọn họ không biết nói tiếng Trung cho nên mới giả bộ bị câm.”
Cố Bồi nói: “Có lẽ anh đoán không sai, bọn họ cũng giống như bé Matsumaru, hẳn là nạn nhân của một loại thuốc nào đó. Bởi vì dùng một loại thuốc nào đó mới dẫn đến bệnh đục thủy tinh thể, mà phương thuốc trị liệu bệnh đục thủy tinh thể em đã từng thử với bé Matsumaru, cực kỳ hữu hiệu. Cho nên mấy người này nghe thấy tin tức, đặc biệt tìm đến chữa bệnh.”
Đúng vậy, hơn ba tháng trước, Lâm Bạch Thanh đã từng châm cứu cho con trai Cố Ngao Cương là bé Matsumaru. Sau đó đứa bé kia làm giải phẫu ở bệnh viện quân y, sau đó ở lại bệnh viện quân y hơn một tháng. Sau đó cậu bé đi đâu, Lâm Bạch Thanh cũng không hỏi.
Nhưng khi đó cô phát hiện bởi vì dùng thuốc mà cậu bé bị đục thủy tinh thể khi còn nhỏ, vì thế thuận tay điều trị giúp cậu bé.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play