Tôi nhìn thấy trong phòng Trưởng phòng Vương đèn vẫn còn sáng, liền tới gõ cửa rồi bước vào. Thật ngạc nhiên bác sĩ Khương và bác sĩ Ngưu cũng đang ở đó.

Bác sĩ Ngưu thấy tôi bước vào, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Cậu Lưu, đến đúng lúc quá, chúng tôi đang trao đổi vụ án của Lão Triệu.”

Tôi báo cáo lại những phát hiện vừa rồi cho Trưởng phòng Vương và bác sĩ Ngưu. Bác sĩ Ngưu gật đầu nói: “Phát hiện của Tiểu Lưu rất có giá trị. Vừa rồi tôi tới nhà Lão Triệu, muốn làm công tác tư tưởng cho người nhà một chút. Tiện thăm dò thuyết phục bà ấy để chúng ta tiến hành giải phẫu thi thể Lão Triệu. Kết quả suôn sẻ ngoài sức tưởng tượng, người nhà gia đình bác sĩ pháp y chúng ta thật sự thấu tình đạt lý.”

Trưởng phòng Vương gật gù: “Vụ án này không đơn thuần chỉ là gây tai nạn giao thông rồi bỏ chạy, khả năng còn có tình tiết phi tang xác. Mặc dù Lão Triệu là đồng nghiệp của chúng ta, ai ai cũng kính trọng anh ấy. Thế nhưng càng như vậy thì chúng ta càng phải tuân thủ nghiêm ngặt trình tự xử lý vụ án, bắt buộc phải tiến hành giải phẫu thi thể!”

Không khí dường như đóng băng trong chốc lát, mọi người ai nấy đều im lặng. Mặc dù giải phẫu là một quá trình cần thiết từ góc độ của quy trình xử án cũng như điều tra phá án, nhưng trên phương diện tình cảm thì thật khó chấp nhận.

Chúng tôi đã giải phẫu hàng trăm hàng ngàn thi thể, trong lòng luôn hy vọng họ lên tiếng. Chỉ có vậy mới thay nạn nhân giải được oan khuất. Song để chúng tôi dùng dao mổ nhắm vào đồng nghiệp của mình thì trong thâm tâm vẫn xuất hiện một rào cản vô cùng to lớn.

Im lặng trong giây lát, bác sĩ Ngưu đứng phắt dậy: “Việc không thể chậm trễ, bây giờ lập tức qua phòng khám nghiệm!”

Xuyên qua dãy hành lang tối tăm u ám, từng bước chậm rãi xuống cầu thang. Chúng tôi đến căn phòng khám nghiệm tĩnh lặng đến mức ngột ngạt ở tầng một.

Nhìn Lão Triệu nằm trên bàn giải phẫu, lòng tôi có trăm ngàn cảm xúc đan xen. Ông không chỉ là đồng nghiệp mà còn là bậc tiền bối và quý trọng hơn nữa trong vai trò người Thầy của tôi.

Bác sĩ Ngưu đeo găng tay, bước tới nắm lấy đôi bàn tay của Lão Triệu. Ông cúi gập người và kề sát vào tai Lão Triệu: “Lão Triệu ơi, có điều gì muốn nói với chúng tôi, chút nữa hãy giãi bày nhé. Dưới ánh đèn lạnh ngắt, tôi chợt nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của bác sĩ Ngưu.

Không khí phòng khám nghiệm có chút bí bách, bác sĩ Ngưu chầm chậm nói: “Tiểu Khương, Tiểu Lưu lát nữa hai cậu thao tác chi tiết. Dù gì tôi và Lão Triệu cũng đã đồng hành hơn ba chục năm nay, tôi thực sự không gắng gượng nổi.

Tôi và bác sĩ Khương lặng lẽ khoác lên mình bộ đồ bảo hộ, đeo găng tay, cúi đầu trước vong linh của Lão Triệu. Tôi chăm chú vào thi thể của ông, một sinh mệnh tươi mới giống như bị tước đoạt khỏi cơ thể, chỉ còn lại cái xác không hồn.

Sống mũi cay cay, lòng tôi chợt dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Tôi cảm thấy dường như Lão Triệu nằm đó đang khích lệ chúng tôi giải phẫu, để lắng nghe những lời ông nói.

Con dao mổ lướt trên da thịt từ phần cổ đến phần bụng của Lão Triệu. Tôi nhìn thấy ông bị gãy xương sườn bên trái từ số 2 đến số 7, xương sườn bên phải từ số 3 đến số 8.

Men theo vị trí giữa xương đòn cắt dọc xuống xương sườn, khoang ngực đầy máu, nhiều vết rách ở hai lá phổi, suy đoán do xương sườn bị gãy đâm thủng phổi.

Khi mở màng ngoài tim thì thấy chứa đầy máu, sau khi hút sạch máu thì thấy có lỗ thủng ở tâm thất phải.

Một lá phổi bị rách và một quả tim rạn nứt đủ để khiến Lão Triệu ra đi nhanh chóng. Ngoài ra, lá gan và lá lách cũng bị tổn thương. Xem ra ông đã tử vong bởi rất nhiều vết thương chí mạng. Trong quá trình khám nghiệm vùng chậu, bất ngờ phát hiện thấy một vết nứt gãy xương chậu. Cần một lực tác động cực mạnh mới có thể dẫn đến hiện tượng này và thường phổ biến trong các vụ tai nạn giao thông hoặc trường hợp ngã xuống từ trên cao.

Sau khi giải phẫu khoang ngực, ổ bụng và vùng chậu, tôi kê cao vùng cổ của Lão Triệu, dùng dao mổ rạch dọc theo đường sau tai. Có một khối máu tụ dưới da đầu phía sau của ông, nhưng bề mặt xương nhìn bên ngoài dường như vẫn còn nguyên vẹn.

Lấy dụng cụ mở hộp sọ ra cắm điện. Tôi cầm cưa vòng quanh hộp sọ của Lão Triệu và mở nắp ra để lộ phần não bộ.

Quá trình kiểm tra màng cứng, đại não và tiểu não của Lão Triệu đều không phát hiện thấy tổn thương rõ ràng.

Chúng tôi vừa giải phẫu vừa báo cáo lại tình hình cho bác sĩ Ngưu, nét mặt của ông luôn rất điềm tĩnh.

Tôi bất giác nhớ ra và nói với bác sĩ Ngưu: “Bác sĩ Triệu đã viết một chữ “khẩu” ở hiện trường. Cháu vẫn mãi không hiểu đằng sau nó ẩn giấu điều gì.

Bác sĩ Ngưu xoa cằm: “Tôi cũng đang suy nghĩ. Anh ấy viết chữ “khẩu” chắc chắn muốn nói với chúng ta điều gì đó… Haiz! Đúng rồi, cạy miệng Lão Triệu ra xem xem!”

Như một lời thức tỉnh người trong cơn mộng! Tôi vẫn luôn suy đoán ý đồ của chữ “khẩu” ấy. Đôi khi suy nghĩ quá nhiều mà bỏ qua những điều đơn giản nhất. Suy cho cùng đã là chữ “khẩu” thì đương nhiên cần phải chắp bút từ miệng của ông.

Miệng của Lão Triệu ngậm chặt, hai hàm răng nghiến vào nhau. Khi mở được miệng ra, chúng tôi đều chết đứng, trên lưỡi của ông có một miếng thịt!

Đó là một miếng thịt nhợt nhạt hình bầu dục vẫn còn da. Xung quanh viền có vết răng cưa, lớp da tương đối mượt mà, không có nếp nhăn và độ đàn hồi tốt, mô dưới da dày khoảng 1 centimet, phù hợp với phần da ở bộ phận vai, lưng hoặc tứ chi.

Cơ thể Lão Triệu không thiếu chỗ nào, miếng thịt hiển nhiên đến từ người khác. Người duy nhất có thể khiến ông cắn đến chết không buông chỉ có thể là hung thủ thực sự!

Lão Triệu có thể cắn đối phương bị thương, chứng tỏ khi ấy ông đã chuẩn bị sức lực nhất định để hành động, thế nhưng sau đó tại sao ông lại chết?

Nghĩ tới đây tôi cảm thấy rùng mình lạnh sống lưng. Vụ tai nạn giao thông này xem ra không đơn giản như chúng tôi tưởng. Đây chắc chắn không phải sự cố đơn thuần và cũng không phải là một thi thể sau sự cố.

Bản chất của một vụ án kinh hoàng hiện lên trong đầu tôi - cố ý giết người! Tất nhiên, trong trường hợp không có bằng chứng đầy đủ, mọi thứ chỉ là suy đoán.

Hơn 2 giờ sáng trở lại văn phòng, tôi đặt lưng xuống ghế sofa và thả lỏng toàn bộ cơ thể. Tất cả những suy tư về Lão Triệu tuôn trào làm cho tôi không kìm được nước mắt, những cảm xúc tích tụ và lên men cuối cùng cũng được giải tỏa.

Vào lúc 8 giờ 30 phút ngày 12 tháng 5, tất cả các đồng nghiệp đã tổ chức lên kế hoạch điều phối “vụ án 11/5” tại phòng họp của Đội Cảnh sát hình sự.

Đội trưởng Lý tóm tắt kết quả điều tra mới nhất của vụ án: chủ nhân của chiếc xe tải van là người kinh doanh cá thể tên Trịnh Chí Cương, đã liên hệ được qua điện thoại. Theo phản hồi của anh ta, chiếc xe tải van trong tình trạng rất kém và thường xuyên bị hỏng hóc. Sáng ngày 10 tháng 5, anh ta đã gửi chiếc xe này đến xưởng sửa chữa ô tô Lộ Sướng để đại tu.

Bác sĩ Ngưu báo cáo tình hình khám nghiệm tử thi: nguyên nhân dẫn đến cái chết của Lão Triệu là các cơ quan nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng do bị bạo hành. Thời điểm tử vong vào nhất có thể khiến ông cắn đến chết không buông chỉ có thể là hung thủ thực sự!

Lão Triệu có thể cắn đối phương bị thương, chứng tỏ khi ấy ông đã chuẩn bị sức lực nhất định để hành động, thế nhưng sau đó tại sao ông lại chết?

Nghĩ tới đây tôi cảm thấy rùng mình lạnh sống lưng. Vụ tai nạn giao thông này xem ra không đơn giản như chúng tôi tưởng. Đây chắc chắn không phải sự cố đơn thuần và cũng không phải là một thi thể sau sự cố.

Bản chất của một vụ án kinh hoàng hiện lên trong đầu tôi - cố ý giết người! Tất nhiên, trong trường hợp không có bằng chứng đầy đủ, mọi thứ chỉ là suy đoán.

Hơn 2 giờ sáng trở lại văn phòng, tôi đặt lưng xuống ghế sofa và thả lỏng toàn bộ cơ thể. Tất cả những suy tư về Lão Triệu tuôn trào làm cho tôi không kìm được nước mắt, những cảm xúc tích tụ và lên men cuối cùng cũng được giải tỏa.

Vào lúc 8 giờ 30 phút ngày 12 tháng 5, tất cả các đồng nghiệp đã tổ chức lên kế hoạch điều phối “vụ án 11/5” tại phòng họp của Đội Cảnh sát hình sự.

Đội trưởng Lý tóm tắt kết quả điều tra mới nhất của vụ án: chủ nhân của chiếc xe tải van là người kinh doanh cá thể tên Trịnh Chí Cương, đã liên hệ được qua điện thoại. Theo phản hồi của anh ta, chiếc xe tải van trong tình trạng rất kém và thường xuyên bị hỏng hóc. Sáng ngày 10 tháng 5, anh ta đã gửi chiếc xe này đến xưởng sửa chữa ô tô Lộ Sướng để đại tu.

Bác sĩ Ngưu báo cáo tình hình khám nghiệm tử thi: nguyên nhân dẫn đến cái chết của Lão Triệu là các cơ quan nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng do bị bạo hành. Thời điểm tử vong vào khoảng 12 giờ đêm.

Bác sĩ Ngưu đặc biệt nhấn mạnh chữ “khẩu” mà lão Triệu đã viết và miếng thịt trong miệng. Ông cho rằng miếng thịt có khả năng là bước đột phá của vụ án.

Sau cuộc họp, tổ chuyên án được chia thành hai nhóm. Bác sĩ Khương và các đồng nghiệp thuộc Trung đội hai đi tìm Trịnh Chí Cương, còn lại tôi và Vương Mãnh theo Đội trưởng Lý đến xưởng sửa chữa ô tô.

Khu xưởng cách cơ quan không xa và chỉ mất khoảng mười phút để đến đó. Vừa bước vào sân, chúng tôi đã thấy chật ních ô tô, thợ sửa xe luôn chân luôn tay.

Vào đến văn phòng, một người đàn ông trung niên đeo kính tiếp đón chúng tôi. Tôi nhận lấy danh thiếp của anh ta, nhìn thấy bên trên có viết: “Xưởng sửa chữa ô tô Lộ Sướng, giám đốc Lộ Tuấn Xuyên.

Đội trưởng Lý xuất trình giấy tờ tùy thân và giải thích mục đích đến đây, anh giám đốc đó gọi một cuộc điện thoại, và ngay sau đó một thanh niên mặc đồng phục bước vào.

“Tiểu Mã, cậu kiểm tra xem chúng ta có chiếc xe tải van màu trắng nào ở đây không. Một người đàn ông tên Trịnh Chí Cương đưa nó qua đây đại tu. Lộ Tuấn Xuyên nói.

“Không cần kiểm tra, có đấy!” Anh thanh niên mà Lộ Tuấn Xuyên gọi là “Tiểu Mã” trả lời dứt khoát.

“Em và Tống Xuân Quang cùng nhau phụ trách sửa chữa chiếc xe đó. Mấy ngày nay nhiều việc quá, chiếc xe đó cũng chưa cần gấp, nên em lái nó vào trong kho rồi?”

Đội trưởng Lý hỏi: “Chiếc xe đó hiện nay còn trong kho không?”

Tiểu Mã gật đầu lia lịa: “Chắc chắn rồi! Những chiếc xe hỏng không vội sửa chữa thường được cất vào kho.”

Khi Tiểu Mã đưa chúng tôi đến nhà kho ở phía Đông Nam xưởng sửa chữa ô tô, cậu ta sửng sốt: “Không thể nào, cái xe nát bươm đó cũng có người ăn cắp hay sao? Thật sự chẳng đáng mấy đồng!”

Tiểu Mã nhặt dưới đất lên hai tấm biển số xe: “Nhìn xem, biển số vẫn còn ở đây, mà chiếc xe đã không cánh mà bay? Lộ Tuấn Xuyên hỏi: “Phải rồi, Tống Xuân Quang đâu? Gọi cậu ta ra đây hỏi xem tình hình thế nào.”

“Nãy mới còn ở đây, chắc cậu ta ra ngoài mua thuốc lá rồi.”

“Cái thằng này đúng là, không biết xưởng dạo này đang bận lắm à? Suốt ngày lông bông ra ngoài, rồi sau tôi phải chính đốn lại nó!”

Đội trưởng Lý hỏi giám đốc Lộ: “Xưởng các anh có camera giám sát không?”

Lộ Tuấn Xuyên gật đầu nói: “Có chứ, thiết bị camera ở phòng trực ban. Để tôi dẫn các anh qua đó!”

Chúng tôi chọn xem camera ghi hình giám sát từ 18 giờ ngày 10 tháng 5. Vào khoảng 20 giờ, một người xuất hiện trên màn hình, bước từ cổng vào và đi thẳng tới nhà kho. Lờ mờ có thể nhận ra được anh ta mặc quần áo trắng, thế nhưng không nhìn rõ khuôn mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play