Bên trong khe đá ẩm thấp và tối tăm hơn, nước nhỏ từng giọt xuống. Để không bị ướt áo, Đường Kỷ Chi chui vào sâu hơn. Nhưng chưa đầy nửa mét “Rầm” một tiếng, có thứ gì đó vừa nhảy xuống từ vách đá.

Một mùi hôi thối, khó ngửi đến cực điểm ập vào từ phía sau, như thể tất cả những thứ mục rữa trộn lại thành một mùi ám ảnh, khiến cậu phải dừng lại và bịt mũi.

Dĩ nhiên, không chỉ có mùi thối thúc đẩy cậu đứng im. Một cảm giác trực giác kỳ lạ bảo rằng lúc này cậu nên ngừng di chuyển.

Chân tay hơi cứng đờ, Đường Kỷ Chi từ từ quay người lại, ánh mắt quét qua để nhìn rõ sinh vật vừa nhảy xuống là gì.

Sinh vật này sở hữu thân hình còn lớn hơn cả sư tử đực trưởng thành, da đen như than ở nhiều chỗ, nhưng bốn chân lại bao phủ bởi lớp vảy cứng cáp. Đầu to lớn với cái miệng chiếm đến hai phần ba khuôn mặt, răng nanh sắc nhọn, kèm vài sợi máu đỏ, ánh lên dưới nắng, lạnh lẽo đến rùng mình.

Nó nhìn Đường Kỷ Chi với đôi mắt đỏ sẫm pha lẫn đen, ánh lên sự khát máu và điên cuồng của loài thú dữ.

Bốp!

Nó lao đến, móng vuốt cào vào khe đá nhưng lại quá lớn không chui vào được, đập mạnh vào vách khiến đá rơi rụng đầy bụi.

Thấy vậy, Đường Kỷ Chi thở phào nhẹ nhõm, vào không được là tốt rồi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Thú Nhai Răng há to miệng, bắt đầu gặm từng mảnh đá để mở rộng khe hở.

Đường Kỷ Chi: “…”

Cậu lập tức quay lưng chạy sâu vào trong, không còn để tâm gì đến việc nước có ướt áo hay không nữa. Theo lý mà nói thì càng vào trong phải càng tối, nhưng tầm nhìn của cậu lại càng sáng rõ. Nhìn nhanh qua hai bên, cậu phát hiện trên vách đá có từng đám tua nhỏ trắng, khẽ động đậy như có gió thổi qua, chỉ cần chạm nhẹ là chúng sẽ đứt ra.

Những sợi tua đó tự phát ra ánh sáng trắng nhạt, soi sáng đường đi phía trước. Ban đầu, khe đá chỉ rộng vừa một người, nhưng càng vào sâu càng mở rộng, đủ để hai người đi song song.

Điều này không phải tín hiệu tốt.

Tiếng rào rào và những rung động từ việc Thú Nhai Răng cào bới liên tục vọng vào, kèm theo tiếng vuốt cào sắc bén trên nền đất, nó chắc chắn không muốn bỏ con mồi ngon lành này.

“Chíu!”

Bỗng một tiếng chim kêu vang dội truyền qua lớp đá vào tai Đường Kỷ Chi. Cậu dừng bước, lắng nghe. Sau tiếng kêu, là tiếng gầm giận dữ của Thú Nhai Răng.

Nghe tiếng chấn động ầm ầm bên ngoài, Đường Kỷ Chi đoán có lẽ một con ma vật loài chim đã đến và bắt đầu đấu với Thú Nhai Răng.

Đúng là trận đấu giữa các “Thần tiên” có lẽ sẽ kết thúc với cả hai trọng thương hoặc một trong hai chiến thắng. Đường Kỷ Chi đặt tay lên ngực để nén nhịp tim đang đập nhanh do vừa phải chạy, rồi thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Vai và lưng của cậu ướt lạnh, khi sờ thử thì phát hiện đã ướt sũng do nước từ vách đá rỉ xuống.

Những tua nhỏ phát sáng bắt đầu rời khỏi vách đá, nhẹ nhàng di chuyển và tụ lại thành một vòng tròn quanh cậu, dường như tò mò về sinh vật đột nhiên xâm nhập này, cũng như đang cân nhắc xem liệu có nguy hiểm hay không. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Ánh sáng trắng từ những sợi tua bao quanh làm khuôn mặt Đường Kỷ Chi bừng sáng như bạch ngọc, và bên tai cậu vang lên âm thanh nũng nịu khe khẽ của đám tua trắng.

Thậm chí, có một sợi còn mon men đến tận mắt của Đường Kỷ Chi.

Cậu đưa tay nhấc nó xuống, nó uốn éo cựa quậy, kêu “Yêu yêu yêu.”

Đường Kỷ Chi: “Không hiểu.”

“Yêu yêu yêu yêu” sợi tua càng giãy mạnh.

Những sợi tua trắng khác kết thành một đám nhỏ bò tới, thấy cậu thả sợi tua ra, chúng liền tản ra rồi quay về bám vào vách đá.

【Oái, đám tua trắng này dễ thương ghê, đây là cái gì vậy?】Một dòng bình luận bất ngờ xuất hiện trên màn hình.

Đường Kỷ Chi nhíu mày. Vì mấy bình luận cứ liên tục hiện lên làm phiền, cậu đã bấm nút tắt bình luận trong giao diện. Thế nhưng dòng này lại là màu đỏ.

Hệ thống thông báo: Không thể chặn bình luận của thành viên VIP.

Đường Kỷ Chi: “…”

Cậu liếc sang số lượng người xem, và trong thời gian ngắn, đã có hơn một trăm người vào xem.

Không hiểu ra sao, Đường Kỷ Chi đắn đo một chút rồi mở lại phần bình luận.

【Tôi chưa thấy ai là người chơi mới mà lại bình tĩnh như thế này.】

【Ảnh còn đứng lại chờ nữa kìa?!】

【Anh ta không sợ chết, đã kiểm chứng.】

Dòng đỏ nổi bật:【Đám tua trắng này dễ thương ghê, đây là cái gì vậy?】

Cả phòng chat bỗng im bặt.

【Làm VIP là ngon à?】Bình luận này là của cái ID quen thuộc với Đường Kỷ Chi:【Tôi Thật Sự Là Tam Hoàng Tử】.

Ngay sau đó, ID này cũng bật lên một dòng đỏ chói mắt khác, chứng tỏ chủ nhân vừa đăng ký VIP:【Cái thứ này dễ thương? Cậu bị mù à?】

Chỉ vài giây, hai thành viên VIP bắt đầu cãi nhau, kéo theo đó là lượt xem giảm từ một trăm xuống còn hơn hai chục.

Đường Kỷ Chi: “…”

Cuối cùng,【Tôi Thật Sự Là Tam Hoàng Tử】chiến thắng, đuổi được đối thủ ra ngoài, số người xem chỉ còn tám người.

Đường Kỷ Chi thở dài. Lúc này tạm thời đã an toàn, cậu định xem bình luận để tìm hiểu thêm thông tin về trò chơi, nhưng lại gặp tình cảnh này, đành đóng giao diện.

Đúng lúc đó.

Một âm thanh đau đớn, sắc nhọn vang lên từ cả hai hướng trước sau, khiến Đường Kỷ Chi phải bịt tai. Đám tua trắng trên vách cũng rung lên bần bật, cho đến khi tiếng động biến mất, mọi thứ lại trở nên yên ắng.

Không biết bao lâu trôi qua, Đường Kỷ Chi mới bỏ tay xuống, lắng nghe cẩn thận. Sau một lát, cậu bắt đầu cẩn thận di chuyển ra ngoài.

Lúc chạy vào cậu không tính thời gian, nhưng đoán chừng đã chạy sâu được vài chục mét. Khi gần đến lối ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, và cậu lập tức ngửi thấy mùi hôi thối đặc trưng của Thú Nhai Răng, cùng với mùi máu tanh nồng nặc, khó chịu.

Rìa vách đá bị gặm một mảng lớn, dưới đất là những vết cào sâu hoắm, thể hiện sức mạnh khủng khiếp của Thú Nhai Răng.

Đường Kỷ Chi cẩn thận né tránh lớp dịch nhớp nháp mà con quái vật này để lại, quá hôi.

Do mép vách đá đã bị gặm thủng, Đường Kỷ Chi dễ dàng thoát khỏi khe nứt, và cậu thấy hai xác chết. ( truyện trên app T Y T )

Một xác là của Thú Nhai Răng. Mắt trái của nó bị đục một lỗ lớn, với một đoạn vật thể màu đỏ cắm vào bên trong, máu sẫm đang chảy ra từ đó, vài chiếc răng nhọn đã gãy rơi rụng xung quanh.

Xa hơn là xác một con ma vật chim, thân hình chỉ bằng một nửa Thú Nhai Răng, nhưng mỗi chiếc lông vũ đều có gai nhọn, không giống lông mà như một loạt chùy thép nhỏ, và mỏ nhọn của nó màu đỏ, giờ đã gãy nửa.

Phần mỏ bị gãy ấy đang cắm trong mắt trái của Thú Nhai Răng.

Cổ của con ma vật chim bị vặn gãy, nằm xoắn trên mặt đất, đôi mắt mở to và có màu đỏ sẫm pha lẫn đen, giống hệt mắt của Thú Nhai Răng.

Bỗng nhiên, cổ con ma vật chim động đậy!

Thế mà Đường Kỷ Chi chẳng những không lùi lại mà còn tiến đến gần hơn. Cổ gãy ngoặt thế kia mà còn cử động, chắc vẫn còn sống, nhưng với vết thương thế này thì độ nguy hiểm gần như bằng không.

Quả nhiên, khi cậu đến gần, đôi mắt lạnh lẽo của con ma vật chim chằm chằm nhìn cậu, cố sức ngọ nguậy đứng dậy, nhưng cuối cùng chỉ phát ra một tiếng rên đau đớn rồi nhắm mắt, không cựa quậy thêm nữa.

“Ở đây!”

Tiếng người vang lên khiến Đường Kỷ Chi khẽ nhíu mày.

Là một họa sĩ dành phần lớn thời gian ở nhà, nửa năm mới nhận một việc, Đường Kỷ Chi tuy có bạn bè nhưng toàn là người ta chủ động đến tìm cậu, chứ cậu thật lòng không thích giao thiệp.

Cũng không hẳn là hội chứng sợ xã hội, nhưng cậu đặc biệt không thích nói chuyện, nhất là với người lạ.

Giữa hoang đảo ma vật này, những con người bất ngờ xuất hiện sẽ như thế nào đây?

Đường Kỷ Chi đang phân vân giữa việc tiến đến chào hỏi hay lùi về khe đá thì nghe tiếng người lại vang lên.

“Quả nhiên là Thú Nhai Răng! Còn có cả Chim Ưng nữa!”

“Bọn chúng chết hết rồi.” Một giọng trầm thấp, điềm đạm trả lời.

Giờ trở lại khe đá rõ ràng là không kịp nữa, Đường Kỷ Chi bèn đứng dịch qua một bên.

“Ai?!”

Ngay giây tiếp theo, một mũi tên lao về phía cậu. Trong tích tắc, cậu nhích chân sang, vừa kịp nghiêng mình tránh được.

Tiếng bước chân sàn sạt vang lên.

Khi Đường Kỷ Chi đứng vững và ngẩng đầu, trước mặt đã xuất hiện hai người, cùng một mũi tên chĩa thẳng vào đầu cậu.

Cả hai người đều mặc trang phục khó đoán là chất liệu gì, một lớn một nhỏ. Người lớn khoảng ba mươi tuổi, gương mặt cứng cỏi, da ngăm đen, đeo băng đạn bên hông, cầm một khẩu súng đen sì.

Người nhỏ hơn là một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi, đang giương cung đầy cảnh giác nhìn Đường Kỷ Chi – Chính người này vừa suýt bắn thủng cậu.

Người đàn ông không giương súng nhưng ánh mắt đầy sát khí.

“Anh là ai? Sao anh lại ở đây?” Thiếu niên lạnh lùng hỏi, nhưng rõ ràng trong giọng nói vẫn có chút căng thẳng.

Trước tình thế người ta có cung có súng, Đường Kỷ Chi khẽ cân nhắc rồi ôn hòa đáp: “Tôi là Đường Kỷ Chi, chào hai người.”

Người đàn ông liếc nhìn cậu, rồi hỏi: “Người mới?”

Chưa đợi Đường Kỷ Chi trả lời, thiếu niên đã hỏi: “Anh, sao anh biết anh ta là người mới?”

“Quần áo, da dẻ.” Người đàn ông đáp.

“Giơ tay lên.” Người đàn ông bước tới. Với thân hình cao lớn, anh ta trông vô cùng nguy hiểm, đặc biệt là khi nâng khẩu súng lên chĩa thẳng vào Đường Kỷ Chi.

Đường Kỷ Chi cân nhắc rồi ngoan ngoãn giơ tay lên. Người đàn ông ra hiệu cho thiếu niên, cậu nhóc đeo cung ra sau rồi bắt đầu lục túi Đường Kỷ Ninh.

Bút và sổ vẽ bị moi ra.

“Hết rồi à?” Mới có hai túi thôi mà, thiếu niên tìm xong bèn cáu gắt.

Đường Kỷ Chi gật đầu thành thật: “Hết rồi.”

“Không có đồ ăn à?!” Thiếu niên giậm chân: “Anh là người mới, sao có thể không có đồ ăn!”

Cậu nhóc tức tối quăng bút và sổ vẽ xuống đất.

Đường Kỷ Chi nhíu mày, một họa sĩ không bao giờ thích nhìn bút vẽ và sổ vẽ của mình bị ném như thế.

“Tiểu An, đủ rồi.” Người đàn ông trầm giọng quát. Thiếu niên tên Tiểu An đầy vẻ tủi thân, tức tối ngậm miệng lại.

Xác nhận Đường Kỷ Chi không có tính sát thương, người đàn ông thu súng lại. Đường Kỷ Chi cúi xuống nhặt bút và sổ vẽ, phủi lớp bùn đất rồi cất lại vào túi.

Người đàn ông liếc nhìn cậu, ánh mắt hơi nheo lại: “Lúc hai con quái vật này đánh nhau, cậu ở đâu?”

Đường Kỷ Chi hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?”

Thiếu niên nghe câu hỏi ngớ ngẩn này, nhịn không được chen vào: “Thật không biết mình may mắn ra sao! Quái vật đặc biệt nhạy cảm với mùi con người, nếu không phải hai con này tự đấu đá với nhau, thì anh nghĩ anh còn mạng đứng đây nói chuyện chắc?!”

Đường Kỷ Chi nhìn thiếu niên, im lặng một lúc rồi nói: “Sao các người lại cho rằng hai con quái này tự đánh nhau mà không phải do tôi giết?”

Thiếu niên: “???”

Người đàn ông: “...”

“Các người không tin à?”

Ngay sau đó, Đường Kỷ Chi búng tay một cái, vô số dây leo từ trên vách đá rơi xuống, cuốn lấy hai xác quái vật.

Mấy dây leo ấy thậm chí còn cố ý tránh Đường Kỷ Chi, như thể có cảm tình với cậu.

Mặt thiếu niên lập tức trắng bệch, lắp bắp nói: “Là… Là Ma Đằng!”

Sắc mặt người đàn ông cũng thay đổi, rồi nhanh chóng vươn tay chụp lấy cậu nhóc, bế thốc lên và quay người bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã biến mất.

Đường Kỷ Chi: “??”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play