"A Thành tính tình quá bướng bỉnh, trông thấy ta mang theo ngươi trở về nên không nguyện ý ra đây tiếp chuyện cùng chúng ta." Ấn Nguyệt Xu thong thả đi ra, đương khi nói chuyện, trong mắt nàng còn mang theo một chút thương cảm, như thể mới rồi nàng thật sự chẳng làm gì cả, chỉ là A Thành “quá bướng bỉnh” như lời nàng nói mà thôi.
Nếu như không phải vừa nãy Địch Cửu đã nhìn thấy hết thảy mọi thứ, thì chỉ dựa vào biểu cảm vờ vịt như thật kia của Ấn Nguyệt Xu, dám chừng hắn đã tin rằng nam tử gọi là A Thành kia vì chướng mắt hắn nên mới không nguyện ý ra ngoài này.
Địch Cửu mỉm cười, thản nhiên đáp: "Nếu y đã không muốn thì thôi vậy, chúng ta đi trước đi."
Ngoài mặt là thế, nhưng trong lòng Địch Cửu lại thấy phiền chán đến cùng cực. Hắn thực sự không muốn tiếp tục chơi trò giả vờ cùng nữ nhân hai mặt này thêm một chút nào nữa. Nếu như tu vi của hắn sớm đã khôi phục, chắc chắn hắn sẽ lập tức tra hỏi Ấn Nguyệt Xu xem Thái Dương Tâm hiện đang ở đâu chứ chẳng đời nào còn có tâm tình dông dài cùng nàng ta.
"Ừm." Ấn Nguyệt Xu gật đầu, sau đó bỗng nhiên nàng nhìn xoáy vào mắt Địch Cửu, khe khẽ đề nghị: "A Cửu, hay thôi để ta gọi ngươi là A Thành đi, ta lo lắng mình không cẩn thận gọi sai, đến lúc đó lại mất mặt."
Địch Cửu cười ha ha, cố kìm nén sự chán ghét dâng lên trong lòng: "Tên của ta chính là Địch Cửu, nếu như tiên tử cứ muốn gọi cái tên A Thành ấy thì hay là người quay lại trong kia cố gắng dỗ dành người bạn của mình cùng đi đi. Ta không thích người ta giúp mình cải danh đổi tự, liền xem như muốn đổi thì cũng phải là chính ta tự đổi. Thế nhưng ta đối với cái tên Địch Cửu này rất hài lòng, đương nhiên sẽ không có ý định kêu người ngoài gọi mình bằng cái tên nào khác."
Ấn Nguyệt Xu thở dài, "Tốt thôi, ta biết tính tình ngươi vốn dĩ là bướng bỉnh như vậy mà, được rồi, chúng ta bây giờ liền đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT