Ni Tây Nhận cố gắng đè nén nội tâm cuồng hỉ, nhẫn nhịn cùng Dược Đạo Môn Thần Thành thành chủ Tiêu Nguyệt Hoành cung tiễn ba người Lam Như rời khỏi truyền tống trận.
Chờ sau khi Lam Như rời đi, Tiêu Nguyệt Hoành lúc này mới cười híp mắt nhìn Địch Cửu, từ tốn nói: "Địch đạo hữu, lá gan của ngươi quả thật là lớn nhất trong số những tu sĩ ta từng thấy. Nếu như ta không đoán sai, quan hệ giữa ngươi với Ly Vân cung Lam Như tiên tử hẳn không phải rất sâu."
Địch Cửu mỉm cười, ngữ khí lạnh nhạt đáp: "Lá gan của ta xưa nay vẫn luôn không nhỏ, về phần Lam Như sư tỷ, ta cùng nàng vẻn vẹn chỉ từng gặp mặt một lần trước đây mà thôi. Không nghĩ tới nàng ấy cho đến tận bây giờ vẫn còn nhớ tới ta."
Ni Tây Nhận hừ lạnh một tiếng, "Lam Như tiên tử có trí nhớ phi thường, dù cho bất kỳ con chó ngu xuẩn nào tình cờ đảo qua trước mắt nàng ấy một chút, thì Lam Như tiên tử cũng sẽ có ấn tượng, ngươi đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa."
"Bỏ qua chuyện đó đi, vốn không quan trọng. Ni Tây Nhận, chúng ta đã gặp mặt lại lần thứ hai rồi. Năm đó chính ta đã giết chết con trai Ni Loan của ngươi, nghe nói sau đó ngươi còn phái người truy sát ta một đoạn thời gian nhỉ." Thái độ của Địch Cửu cực kỳ bỡn cợt, ánh mắt thì khinh thường nhìn xuống Ni Tây Nhận.
Trong lòng Ni Tây Nhận không hiểu sao lại nhảy dựng lên một cái.
Giọng điệu này của Địch Cửu … vì sao hoàn toàn không có dáng vẻ sợ hãi mà một tên sâu kiến nên có? Bởi vì trong lòng Ni Tây Nhận có kiêng kị, cho nên nghe Địch Cửu nói vậy, việc đầu tiên lão ta làm không phải là tế vũ khí ra động thủ với Địch Cửu, mà là hoang mang nghĩ đến Địch Cửu vì cái gì không sợ lão? Không lẽ ở đây Địch Cửu vẫn còn có chỗ dựa sao? Rốt cuộc là ai? Hắn đang dựa vào người nào?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT