Địch Cửu chỉ vào một vùng phế tích lộn xộn bên phía Hư Đình đan các, đoạn nói: "Trước đó ta có nói qua, nhất định sẽ giúp ngươi chiếu cố cửa hàng một hai. Về sau Tiêu đạo hữu tới đây hủy đi Hư Đình đan các của ngươi, ban nãy ta rất giận dữ, kém chút nữa đã cùng Tiêu đạo hữu đồng quy vu tận rồi. Thế nhưng kết quả thì thế nào? Hóa ra Đan sư của đan các nhà ngươi hành sự xấu hổ, làm ra việc quá mất mặt mũi của Yêu tộc. Lừa Cửu Tinh Trúc của đệ tử nhà Tiêu đạo hữu đã đành, còn lừa luôn cả Càn Nguyên Quả của bằng hữu ta. Buồn cười ta còn ra mặt giúp đỡ cho Hư Đình đan các, đây quả thực là các ngươi đã vả mặt ta không thiếu phát nào. Địch Cửu ta dù sao cũng cần một chút mặt mũi a, nếu như chuyện ngày hôm nay bị Tiêu Đát đạo hữu truyền đi thì ta còn có lòng dạ nào dám đối mặt với các đạo hữu Nhân tộc khác nữa?"
Tiêu Đát vốn ban đầu còn muốn kêu Địch Cửu chia chác đồ vật trong chiếc nhẫn của gã Phất Luân kia, hiện tại lại nghe Địch Cửu gọi danh tự của gã rất chuẩn xác, trong thâm tâm bỗng cảm thấy cực kỳ hài lòng, trong lúc nhất thời không mở miệng nhắc về chuyện chiếc nhẫn nữa.
Phiền Viễn âm thầm mắng Địch Cửu vô sỉ. Y biết thừa Địch Cửu tuyệt đối sẽ không vì cửa hàng của y mà đánh nhau một trận với Tiêu Đát, bất quá lần này là y đuối lý. Y thật sự đúng là không nghĩ tới Phất Luân còn lừa gạt Càn Nguyên Quả của bằng hữu Địch Cửu. Chờ một chút, Càn Nguyên Quả? Tựa hồ y có từng nghe nói về chuyện này rồi...
Thế nhưng thực lực của Yêu tộc bây giờ không thể nào so với trước đây được, vả lại hiện tại hai ôn thần là Địch Cửu cùng Tiêu Đát đều đang đứng về một phe, cho Phiền Viễn y một vạn lá gan, y cũng không dám bày ra sắc mặt khó coi với Địch Cửu lẫn Tiêu Đát. Dù rằng trong lòng khó chịu đến cực hạn, Phiền Viễn cũng chỉ có thể trút giận lên người Phất Luân, "Phất Luân, ngươi thật đúng là muốn chết a."
Phất Luân nửa chữ cũng không dám nói, hắn làm sao không tỏ tường được tình cảnh của mình bây giờ. Chẳng qua là do Phiền Viễn căn bản cũng không dám đắc tội với Địch Cửu cùng Tiêu Đát, cho nên mới giận cá chém thớt lên người hắn. Bằng không mà nói, vì sao lại mắng hắn chứ? Hắn lừa gạt bảo vật của tu sĩ Nhân tộc mới tới Hư Thị này cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, thậm chí người mới của Nhân tộc bị hắn lặng lẽ giết chết còn khó mà đếm xuể.
Phiền Viễn đương nhiên thừa biết nhưng cho tới tận bây giờ cũng đều chưa từng quản qua, hiện tại mắng hắn như thế, bất quá là vì sợ hãi hai kẻ kia, đồng thời làm ra vẻ cho bọn họ xem mà thôi.
Địch Cửu thấy vậy liền khoát tay chặn lại, "Được rồi, xem giao tình của chúng ta, ta sẽ bỏ qua chuyện này, ngươi cũng không cần phải giết gia hỏa đó đâu."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play