"Ngươi thật sự còn chưa đạt tới Hỗn Nguyên cảnh?" Thang Tế Đàm bị lời Địch Cửu vừa nói kinh trụ, nàng vẫn cho rằng tu vi của hắn đã thăng cấp lên Hỗn Nguyên cảnh lâu rồi, không nghĩ tới Địch Cửu thật sự vẫn còn là Đạo Nguyên cảnh. Một Đạo Nguyên Thánh Đế mà lại dễ dàng bóp chết một tu sĩ Hỗn Nguyên hậu kỳ, việc này nói ra chỉ sợ không mấy ai tin tưởng.
Trong lòng Đường Bắc Vi lại càng thêm kích động, với thực lực bây giờ của Địch Cửu, tu vi càng thấp thì nói rõ tiềm lực lại càng lớn. Nếu Địch Cửu đồng ý hộ tống nàng cùng đi Thiên Ngoại Thiên, vậy thì chắc chắn hắn sẽ trợ giúp được nàng rất nhiều.
Đáng tiếc nàng chỉ có một viên Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan và đã lấy nó ra giao dịch tại hội đấu giá, nếu không thì nàng sẽ không chút do dự tặng nó cho Địch Cửu rồi.
"Không sai, ta đích xác không phải Hỗn Nguyên cảnh." Địch Cửu có chút xấu hổ, hắn chỉ là một tu sĩ Đạo Nguyên cảnh nhưng lại để mặc cho Hỗn Nguyên cảnh như Thang Tế Đàm cùng Đường Bắc Vi gọi mình là sư huynh, thật sự là có chút không thể nào nói nổi.
Thang Tế Đàm hít một hơi lãnh khí, trong lòng sâu sắc thừa nhận sự đúng đắn trong việc ‘tuyệt đối không được trông mặt mà bắt hình dong’ mà năm đó tổ sư vẫn thường hay nói.
Địch Cửu bế quan cũng không phải vì muốn tăng tu vi của mình lên, mặc dù hắn còn có tới mấy chục giọt thần tủy ức năm, thế nhưng hắn vừa mới cưỡng ép vọt tới Đạo Nguyên hậu kỳ, lúc này tiếp tục trùng kích Hỗn Nguyên thì đoán chừng có chút khó khăn.
Hắn bế quan là vì muốn làm những chuyện khác, chuyện thứ nhất hắn cầm làm đó là giúp hỏa diễm tấn cấp, chuyện thứ hai chính là luyện khí.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play