Ánh mắt Phỉ Tuyên hướng về phía Uông Đằng, trong lòng ông hiểu rõ tranh đấu giữa Uông Đằng và An Đồ Ngưng hơn ai hết. Những Đan sư kia đi Việt Ninh sơn, thời gian trở về lại trùng hợp như vậy, vào lúc An Đồ Ngưng rời đi họ liền trở về, lão nghĩ Tông chủ này ngớ ngẩn sao?
Bất quá xem như biết Uông Đằng đào hố đi nữa, ông cũng muốn mượn cơ hội này trừng phạt lão ta. Uông Đằng đào hố, An Đồ Ngưng lấp không nổi chính là vô năng, Phỉ Tuyên sẽ không vì vậy mà tốn công điều tra làm gì.
Vấn đề của Tông môn không chỉ là chuyện giữa An Đồ Ngưng và Uông Đằng, nó còn liên quan tới những Trưởng lão khác, chỉ cần xử lý không tốt sẽ khiến Tông môn rơi vào vực sâu vạn trượng.
Hiện tại An Đồ Ngưng vậy mà nước lật thuyền, dù ông biết An Đồ Ngưng bảo tìm kiếm Đan sư khắp nơi là giả, Phỉ Tuyên cũng chẳng đi điều tra làm gì, nhất định phải đứng về phía An Đồ Ngưng.
Dù không điều tra, Phỉ Tuyên cũng biết việc tìm kiếm đệ tử ngoại môn của An Đồ Ngưng chỉ cho đủ số mà thôi, nhiều lắm là muốn ông biết nàng ta cũng có công với Đan Hà thi đấu. Những thứ này cũng chẳng quá quan trọng, trọng yếu là kết quả Đan Hà thi đấu thế nào kia kìa.
Thấy ánh mắt Tông chủ hướng về phía mình, Uông Đằng đành phải đứng lên:
- Nghe An Cốc chủ nói thế ta mới biết Tuân Thương lại dám cướp đoạt động phủ của Địch Cửu, chuyện này ta sẽ lập tức điều tra, nếu có thật thì đúng là trừng phạt không sai người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play