Oanh!
Địch Cửu đứng ở bên cạnh đầm lầy đấm mạnh một quyền xuống, khiến cho một khối cự thạch lớn ít nhất một trượng bị đấm thành bột mịn.
Địch Cửu lại cau mày không tiếp tục động tác, một quyền này hắn đã đánh gần một tháng rồi nhưng vẫn không hiểu sao luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì. Loại cảm giác vi diệu như vậy thật sự rất là kỳ quái. Một quyền này của hắn nhìn bề ngoài xác thật rất giống như đã thành công, uy lực của nó cũng rất lớn. Nhưng mà không hiểu sao trong nội tâm của Địch Cửu lại cứ có một loại cảm giác kiểu như một quyền này thật ra còn có thể mạnh hơn nữa, loại cảm giác này thật sự rất cổ quái.
Tính thời gian thì ba người hắn, Cảnh Kích và Thụ Đệ đã ở đầm lầy này tu luyện gần một năm rồi. Có lẽ là do bọn họ trốn đủ xa cho nên đã hơn một năm này ngoài đám yêu thú kia ra thì chỗ này đúng là không hề có dấu chân người nào khác.
Trong hơn một năm này, thời gian chân chính mà Địch Cửu dành cho tu luyện nhiều nhất cũng chỉ năm tháng mà thôi, trong vòng năm tháng hắn liền đạt tới cảnh giới Luyện Khí viên mãn. Sau khi đến cảnh giới này rồi, mặc dù Địch Cửu cố gắng nỗ lực cỡ nào đi nữa thì hắn vẫn thiếu một bước nữa mới đạt được Trúc Cơ.
Rơi vào đường cùng không còn cách nào khác, Địch Cửu chỉ có thể học tập luyện khí. Nguyên nhân chính hắn học thứ này chỉ vì muốn tự tay mình luyện chế ra một thanh pháp khí bảo đao thuận tay mình. Pháp bảo của người ta đều là càng dùng càng tốt, không hiểu sao đến lượt hắn lại càng xài càng kém. Tuy rằng hắn cũng có trường đao đó, nhưng mà hắn lại càng nhớ cây thái đao lúc trước hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play