Những người khác nhẹ nhàng thở ra, âm thầm cầu nguyện cảnh sát biển không có phát hiện, đi nhanh lên đi.
Cảnh sát biển phía trên đã đi rồi. Cũng đúng lúc, lúc bọn họ nghe tiếng vang thì vừa khéo một con cá bật người nhào ra từ trong thùng, rơi xuống boong tàu, giãy đành đạch vang lên bịch bịch.
Cảnh sát biển tưởng là tiếng động trước đó cũng là do cá làm ra, bèn bỏ đi hoài nghi, bảo Mã Tam quay đầu về đất liền, đừng có tới gần bờ bên kia nữa, Mã Tam khúm núm đồng ý.
Chờ sau khi thuyền tuần tra đã rời đi, nụ cười khép nép trên mặt Mã Tam đã lập tức biến mất, lại trở thành dáng vẻ quả quyết, hung tàn, anh ta không có quay đầu, cũng không gọi người dưới khoang thuyền ra, tăng tốc lái về phía bờ bên kia.
Cô gái dưới khoang thuyền tên Đặng Mạt Lỵ, cô ấy vẫn đang đè chặt em trai, bởi vì cô ấy không biết cảnh sát biển đã rời đi rồi, Mã Tam không có thông báo cho bọn họ đi ra, cô ấy chỉ đành đè thật chặt em trai. Bởi vì nếu như bọn họ bị bắt về, khẳng định chỉ có một con đường chết, sức khỏe em trai phải dùng thuốc nhập khẩu, còn phải uống thuốc bổ cao cấp, ở trong đất liền không mua được thuốc nhập khẩu, cho dù có, cô ấy cũng mua không nổi. Cô ấy muốn dẫn em trai đến Hồng Kông tìm cha, mẹ nói ông nội có tiền, tìm được cha thì sẽ có tiền cho em trai chữa bệnh.
"Cảnh sát biển đã đi rồi, nếu còn không buông ra cậu ấy sẽ ngạt thở chết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play