Đầu tiên bà ấy nói chuyện về nhà họ Tiêu, sau cùng mới nói chuyện về bà Phương, chậm rãi nói: “Thím Phương từng chạy nạn đến Quảng Thành, mười tuổi thím ấy đã đến nhà họ Tiêu làm người hầu, từ nhỏ đã chăm sóc cho bà ngoại của con. Sau này, thím ấy kết hôn với một người cũng là công nhân lâu năm của nhà họ Tiêu của chúng ta. Sau đó xảy ra loạn lạc, lúc đó ông cố ngoại của con đến Nam Dương để làm ăn. Ông ngoại của con ở lại Bắc Thành đi học, cả nhà thím Phương đã bảo vệ bà ngoại và cậu cả hai tuổi của con chạy nạn, đưa họ về quê để tránh loạn lạc, nhưng trên đường họ lại gặp phải bọn cướp”.
“Chồng và con của thím Phương đã mất do bảo vệ bà ngoại và cậu cả của con an toàn. Lúc đó bà ngoại của con vẫn đang mang thai nên họ vẫn trốn ở quê cho đến hơn một năm sau khi nghe tin thành phố đã ổn định lại, sau đó đưa bà ngoại, cậu cả và dì cả một tuổi của con trở về thành phố. Cả nhà thím Phương có ơn với bà ngoại và cả nhà chúng ta, vì vậy có lúc tính tình thím ấy hơi kỳ lạ, mọi người cũng sẽ không so đo với thím ấy”
Trình Ninh không ngờ lại có nhiều khúc mắc như vậy, chắc đó cũng là nguyên nhân bà cụ Tiêu đối xử khác với bà Phương.
Vốn dĩ Trình Ninh chỉ muốn hỏi bà Phương xem bà ta có chỗ nào kỳ lạ không, nhưng sau khi nghe nhiều như vậy, cô lại có vài thắc mắc, dù sao cô có rất nhiều thời gian nên từ từ hỏi, có lẽ có thể có được nhiều thông tin không ngờ đến thì sao.
Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Mẹ, con thấy bà cụ Tiêu quan tâm đến Lương Niệm nhất. Khi bà ấy và bà Phương nhìn con, đều có vẻ như sao mày vẫn còn sống, sao mày không chết đi. Trước kia con cũng không thấy kỳ lại, bởi vì Lương Niệm đều là do hai người nuôi, cho nên bà ấy và bà Phương lo lắng cho tiền đồ của chị ta là chuyện đương nhiên, dù sao bọn họ đều ích kỷ, nếu như Lương Niệm tốt, bọn họ cũng có thể hưởng lợi, nhưng bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy có chút kỳ lạ.”
“Năm đó nhà họ Tiêu không phải chỉ có Lương Niệm là trẻ con, cậu cả và mợ cả không phải cũng có bé gái hay sao. Theo lý mà nói, nếu để mẹ nuôi một đứa không phải nên nuôi con của cậu cả hay sao? Ngoài ra, bà cụ Tiêu và bà Phương ghét con làm gì, dáng vẻ họ hận muốn con chết đi.”
“Mẹ à, chẳng lẽ khi lấy bố con bà cụ Tiêu phản đối à? Ở xa quá bà ấy không kiểm soát được cho nên mới hận con. Bố con vừa mất, bà ấy đã đưa mẹ về Quảng Thành luôn?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play