Bà thở dài nói: “Niệm Niệm, lúc đầu nuôi con là bất đắc dĩ, nghĩ rằng xuất thân của bố mẹ con sẽ làm lỡ dở tiền đồ của con, nhưng mà những điều đó đã là quá khứ, hiện tại bố mẹ con đã được sửa lại án sai, xuất thân cái gì đó cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến con nữa, đối với bên ngoài con vẫn là con gái của bố mẹ.”
“Mẹ thế thì cần gì phải vậy con không muốn thay đổi.” Lương Niệm kiên trì nói.
“Mẹ mệt rồi.” Tiêu Lan trực tiếp nói.
Lương Niệm giật mình, thấy thần sắc Tiêu Lan có chút suy nhược nhưng vẫn dịu dàng nói: “Niệm Niệm, nhiều năm trôi qua như vậy, tình hình bà ngoại và mẹ ruột con không tốt, mẹ không thể bỏ mặc họ không quan tâm, cho nên vẫn luôn chăm sóc cho bọn họ, con là được một tay chúng ta nuôi lớn, chúng ta đối với con như thế nào, trong lòng con cũng rất rõ ràng hoặc là con thấy chúng ta đối với con vẫn chưa đủ tốt, vậy con hãy nghĩ đến cuộc sống của gia đình bố mẹ ruột như thế nào. Cho nên cho dù con thấy chúng ta đối với con vẫn chưa đủ tốt hay không nhưng chúng ta cũng không nợ con.”
Lương Niệm: “….”
Mặc dù trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm ức nhưng khi nghe đến câu “nghĩ đến cuộc sống gia đình bố mẹ ruột trôi qua như thế nào” “chúng ta cũng không nợ con” ấm ức thế nào cũng đều kìm nén lại.
Dường như Tiêu Lan cũng không muốn nghe cô nói cái gì, tiếp tục chậm rãi nói: “Những năm nay con lét lút chăm sóc bà ngoại và bố mẹ ruột con, mẹ và bố con đều nhắm một mắt mở một mắt, nhưng mà những ngày này nhà bà ngoại con được sửa lại án sai ngày ngày đến nhà cãi nhau ầm ĩ...vì những tài sản nhà cửa đó mà điên cuồng rồi, mà mẹ e rằng đây chỉ mới là bắt đầu, mẹ biết con kẹt ở giữa cũng rất khó”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT