“Biết vì điều gì mà lúc trước xưởng trưởng không làm nhà máy lớn như bây giờ không? Không phải vì không làm được mà nguyên nhân chính là không có tiền.”
“Vẫn là tôi cầm tiền tới lót vào nên công xưởng mới phát triển được như bây giờ."
“Mọi người cảm thấy tôi cố gắng vì nhà máy là chuyện đương nhiên, nên có vài người chiếm được lợi này một cách đúng tình hợp lý mà vẫn còn cảm thấy chưa đủ à? Vậy tôi liền nói cho người đó biết luôn, thật ngại quá, tôi chẳng nợ gì ai cả, bố tôi chết trận ở biên cương, quốc gia trợ cấp tiền cho con em mồ côi của liệt sĩ, không phải chuyện đương nhiên mà ai cũng có, tôi không ngại nói với mọi người, khi công xưởng này mở ra và kiếm được tiền tôi sẽ thu hồi lại số tiền mà mình đã bù vào, xin hỏi mọi người có ý kiến gì không?"
Có ý kiến không? Ai có thể có ý kiến, ai dám có ý kiến sao?
Phần lớn người dân đều là người ngay thẳng, đã mắng thẳng thừng những thanh niên trí thức có lương tâm đen tối, ăn tiền tử tuất mà quốc gia trợ cấp cho cô gái mồ côi bố, mà còn mưu tính sau lưng và bôi xấu người ta, đúng là lương tâm bị vứt cho chó ăn rồi.
Những người dân nghe được đều đỏ hoe mắt.
Những thanh niên trí thức ở đây cũng bị mắng đến mức ngượng ngùng. Bọn họ không làm việc này cũng cảm thấy xấu hổ sợ hãi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play