Hôm qua vội vã đi suốt một ngày đường, hôm nay cơ bắp không thể tránh khỏi đau nhức. Nhưng chỉ cần ngâm trong nước ao một lát, cảm giác mệt mỏi lập tức tan biến, thay vào đó là sự sảng khoái thấm vào tận xương tủy.
Bên mép ao có một vòng đá hơi cao, đủ để người trưởng thành ngồi trên đó, vừa vặn để nước chỉ tới ngực. Tưởng Thanh dựa lưng vào tảng đá mát lạnh, thoải mái ngẩng đầu lên, gáy tựa vào thành ao.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt, cô mở mắt, qua lớp tường kính trong suốt, cô nhìn thấy đỉnh núi tuyết xa xa.
Thật sự quá thoải mái.
Tưởng Thanh thầm cảm thán thêm lần nữa.
Hôm qua Hạo Hạo cứ khóc lóc đòi đi ngay lập tức, cô còn hơi khó chịu. Nhưng lúc này, Tưởng Thanh chỉ cảm thấy may mắn.
May mắn vì đến sớm, mới có thể chọn được căn phòng tốt như thế này!
Làm sao bể tắm công cộng có thể so sánh được với suối nước nóng riêng tư?
Không bị ai quấy rầy, cô thoải mái duỗi người trong ao, tấm kính cách âm cũng chặn tiếng ồn của bọn trẻ bên ngoài. Tưởng Thanh cảm thấy đã lâu rồi mình chưa được thư giãn như thế này.
Nếu có điều gì khiến cô tiếc nuối, thì chỉ là khung cảnh ngoài cửa sổ hơi đơn điệu.
Nhưng với những tiện nghi hoàn hảo như thế này, điểm khuyết ấy chẳng đáng nhắc tới. Tưởng Thanh nhanh chóng gạt nó ra khỏi đầu.
Cô ngâm mình hồi lâu, cho đến khi mơ màng muốn ngủ, mới lười biếng bước ra khỏi ao, cầm lấy chiếc khăn tắm trắng tinh mềm mại trên tủ.
Dù căn phòng kín hoàn toàn, không có gió tự nhiên, nhưng nhiệt độ vẫn luôn duy trì ở mức dễ chịu. Không quá oi bức vì suối nước nóng, cũng không để hơi lạnh từ ngoài lọt vào.
Ngâm lâu như vậy mà không bị đau đầu, chứng tỏ hệ thống thông gió thực sự tốt.
Cô càng lúc càng có thiện cảm với căn phòng này.
Nhưng sự ngạc nhiên của cô vẫn chưa dừng lại ở đó.
Sau khi lau khô người, Tưởng Thanh lấy quần áo từ ngăn kéo định mặc, nhưng bỗng nhận ra có điều gì đó không đúng.
Quần áo mặc sau khi tắm mồ hôi thường sẽ có mùi nhất định, nhưng bộ đồ này lại khô ráo, ấm áp. Cô đưa lên ngửi, phát hiện còn thoang thoảng hương bột giặt dịu nhẹ, rất dễ chịu.
Tưởng Thanh ngỡ ngàng nhìn chiếc tủ gỗ trông chẳng có gì đặc biệt.
Cô liếc mắt, bỗng thấy trên tủ có một mảnh giấy nhỏ ghi dòng chữ:
“Quần áo xin hãy để ở đây.
—— Tôi sẽ giúp giặt sạch và hong khô nhé ^^!”
Tưởng Thanh: “!!!”
Cô mặc quần áo vào, vẫn chưa hết bàng hoàng. Sau đó, cô thu dọn đồ sạch sẽ gọn gàng vào ba lô, mở cửa bước ra ngoài.
Phó Nhất Minh đang buồn chán ngồi trên giường trong phòng ngủ chính, đọc sách. Nghe tiếng cửa mở, anh nói:
“Cuối cùng em cũng ra. Hạo Hạo náo loạn nửa ngày vì quá phấn khích, mãi mới chịu ngủ… Ấy, vợ ơi?”
Anh quay đầu lại, sững sờ khi nhìn thấy Tưởng Thanh.
“Sao em lại… sao trông khác thế nhỉ?” Phó Nhất Minh lắp bắp.
“Khác gì? Ngâm suối nước nóng thôi, đâu phải biến thành người khác.” Tưởng Thanh khó hiểu.
“Không, ý anh là…” Phó Nhất Minh lúng túng, kéo cô tới trước gương trong phòng tắm, “Em tự nhìn xem!”
Tưởng Thanh nhìn vào gương và cũng ngẩn người.
Tưởng Thanh vốn có diện mạo rất đẹp. Tuy là một pháp sư, không cần phải trực tiếp lao vào vật lộn, nhưng việc thường xuyên dã ngoại và di chuyển khắp nơi đã giúp cô rèn luyện một thân hình khỏe mạnh, với những đường nét cơ bắp gọn gàng, đầy đặn. Dáng người nổi bật, toát lên sự quyến rũ trưởng thành đầy nữ tính.
Thế nhưng, lúc này, trong gương phản chiếu, làn da của cô sạch sẽ, sáng mịn, không còn dấu vết của những ngày dãi nắng dầm mưa. Các vấn đề về da như chưa từng tồn tại. Trên khuôn mặt, làn da khỏe mạnh ửng hồng, giống như được phủ một lớp sáng bóng, càng làm nổi bật khí chất xuất chúng của cô.