Dưới ánh mắt vô tội của Thư Mặc, Mặc Bạch thở dài: “Loại ma vật có thể hóa thành hình người rất mạnh, chiến đấu với chúng cực kỳ nguy hiểm. Nhưng nếu ngươi thực sự cần ‘người phục vụ’, ta có thể thử.”
“‘Loại ma vật này’?” Thư Mặc nhận ra vấn đề: “Vậy những ma vật hóa hình đều rất mạnh sao?”
“Đúng vậy. Theo ta biết, chỉ có vài chủng tộc ngang hàng với Long Tộc mới đủ khả năng hóa hình.”
Ý nghĩ thuê ma vật làm phục vụ dường như tan biến ngay tức khắc. Thư Mặc không ngờ, yêu cầu hóa hình ở thế giới này lại cao đến vậy.
“… Thôi, vẫn nên thành thật đi thuê người chơi đàng hoàng vậy.” Cô tiếc nuối nghĩ thầm.
Có vẻ, cô vẫn còn quá xa lạ với thế giới này.
*
Hai giờ vừa đến, Thư Mặc ngừng buôn bán, trong nồi còn lại một phần vừa đủ để làm cơm trưa cho cô và Mặc Bạch. Tống Vi và nhóm bạn khăng khăng không nhận thù lao, nên cô đành tặng mỗi người hai xiên hồ lô ngào đường như lời cảm ơn. Số còn lại, cô bán tiếp cho khách xếp hàng phía sau.
100 xiên hồ lô ngào đường được bán hết sạch, Thư Mặc chính thức tuyên bố đóng quán. Một số người vẫn không cam lòng, đứng luyến tiếc trước quầy hàng. Thừa cơ hội này, cô tranh thủ quảng bá cho suối nước nóng sắp khai trương.
Khi cô đang nói, trong đám đông bỗng vang lên tiếng khóc lớn, ngắt ngang lời tuyên truyền.
“Hu hu——”
Một cậu bé bị cha dắt đứng trong hàng khóc nức nở: “Hồ lô ngào đường hết mất rồi!!”
“Chúng ta đến muộn quá, nên bán hết rồi. Hạo Hạo, con không nghe chị kia nói à? Đi suối nước nóng là có thể mua được. Ba hứa hai ngày nữa sẽ đưa cả nhà mình đi, được không?” Người cha kiên nhẫn dỗ dành.
Lời nói của anh ta khiến đám đông xung quanh đổi sắc mặt. Ai cũng nghĩ: Dám dẫn trẻ con chưa biết tự bảo vệ rời khỏi thành trấn, chắc chắn người này rất mạnh. Có người nhận ra thân phận anh ta, ghé tai bạn mình hỏi nhỏ: “Người này có phải Phó Nhất Minh không?”
“Là kỵ sĩ xếp hạng top 10 ở trấn này đúng không?”
“Chính là hắn. Nghe tin mà cũng đến đây.”
“Kỵ sĩ giỏi phòng ngự, lại có kỹ năng thu hút thù hận. Nghe nói vợ anh ta cũng có cấp bậc cao, nên mới dám dẫn con ra ngoài.”
Phó Nhất Minh không quan tâm ai bàn tán, chỉ tập trung dỗ dành con trai. Tuy nhiên, Hạo Hạo làm ngơ, gào khóc ầm ĩ, khiến những người xung quanh phải lui lại, nhường hẳn chỗ cho cậu bé.
Không biết có phải vì tiếng khóc có tác dụng lan truyền hay không, mà từ một đứa khóc, cả đám trẻ không mua được hồ lô cũng khóc theo. Các bậc phụ huynh luống cuống dỗ dành, tạo nên cảnh hỗn loạn.
Phó Nhất Minh đau đầu, nhìn quanh tìm cách giải quyết. Anh bỗng thấy trong tay nhóm Trần Huy mỗi người đều cầm hai xiên hồ lô. Lập tức, anh bước tới, khẩn khoản: “Tiên sinh, có thể bán lại cho tôi một xiên được không? Tôi sẵn sàng trả 50 điểm, thay vì 10 điểm như giá gốc.”
Trần Huy nhìn ánh mắt cầu cứu của anh ta, nhưng vẫn cẩn thận giấu xiên hồ lô ra sau lưng, từ chối: “Xin lỗi, đây là tôi mang về cho con gái. Anh hỏi người khác xem sao.”
“Đồ ăn quý giá như vậy, con trai anh muốn ăn, nhưng con gái tôi cũng rất thích đấy.”
Trần Huy thầm nghĩ, rồi thu lại xiên hồ lô ngào đường vào ba lô trước ánh mắt thất vọng của Phó Nhất Minh.
Hệ thống không hề đưa ra bất kỳ thông báo nào, cho thấy hồ lô ngào đường không phải đạo cụ có thuộc tính đặc biệt.
Trần Huy đã phát hiện từ hôm trước rằng cả hồ lô ngào đường lẫn lẩu Oden đều không có hiệu quả phụ gia nào, chỉ là món ăn bình thường. Vì thế, chúng không chịu ảnh hưởng bởi giới hạn giao dịch.