Thư Mặc nhấn xác nhận để mở khóa món hồ lô ngào đường.

【 Xác nhận mở khóa sản phẩm [ hồ lô ngào đường ]? 】

【 Có. 】

Chi phí mỗi xiên là 3 điểm, giá bán 10 điểm, thu về lợi nhuận 7 điểm.

Ngay lập tức, trên bàn xuất hiện một giá gỗ nhỏ, phía dưới được cố định chắc chắn vào quầy hàng. Những xiên hồ lô ngào đường đỏ rực, bóng loáng được cắm ngay ngắn, thu hút ánh nhìn của mọi người.

Thanh Thanh đứng gần đó, mắt sáng lên và thốt ra một tiếng “Oa!” đầy thích thú.

Thư Mặc gỡ một xiên đưa cho bé, nở nụ cười nhẹ nhàng:

“Tặng em này.”

Trương Lệ – mẹ Thanh Thanh – vội vàng từ chối:

“Không được đâu, chủ quán. Món này là để bán mà!”

Nghe mẹ nói, Thanh Thanh không dám đưa tay nhận, chỉ đứng nhìn xiên hồ lô với ánh mắt đầy khao khát. Những quả táo gai đỏ mọng, không tì vết, được phủ một lớp đường trong suốt, bóng bẩy, đẹp mắt đến mức không ai có thể rời mắt.

Dù chưa từng ăn món này, Thanh Thanh cảm nhận được nó chắc chắn rất ngon. Bé nuốt nước bọt, ánh mắt ngập tràn ao ước nhưng vẫn ngoan ngoãn không nói gì.

Trần Huy, thương con, đành hỏi Thư Mặc:

“Chủ quán, xiên hồ lô này bao nhiêu tiền vậy? Tôi muốn mua.”

Thư Mặc khẽ lắc đầu, giọng nói ôn hòa:

“Không cần đâu. Cảm ơn mọi người đã giúp tôi giữ trật tự, nếu không chắc chắn tình hình sẽ rất rối loạn. Lát nữa, tôi sẽ giữ lại một nồi lẩu Oden để chiêu đãi cả nhà.”

Câu trả lời khiến Tống Vi và Triệu Ngọc cảm thấy có chút ngượng ngùng. Họ vốn dĩ chỉ muốn giúp đỡ Thư Mặc vì lòng biết ơn, nhưng không ngờ lại được cô đối đãi tốt đến vậy.

Không để ai từ chối, Thư Mặc nhanh tay nhét xiên hồ lô vào tay Thanh Thanh.

“Thanh Thanh, mau cảm ơn chị đi nào!”

“Cảm ơn chị!” Bé gái ngọt ngào nói, đôi mắt sáng bừng hạnh phúc.

Thư Mặc mỉm cười dịu dàng, đôi má lúm thoáng hiện lên.

Cầm xiên hồ lô trong tay, Thanh Thanh rụt rè liếm thử lớp đường bên ngoài, lập tức cảm nhận được vị ngọt. Đôi mắt bé sáng rỡ, rồi vui vẻ cắn một miếng lớn.

Thư Mặc không quên đưa cho Tống Vi, Mặc Bạch và những người lớn khác mỗi người một xiên. Cô cũng tự chọn cho mình một xiên to và đỏ nhất, thưởng thức ngon lành.

Những người trưởng thành nhận xiên, ngoại trừ Mặc Bạch, đều trả tiền và nhanh chóng thưởng thức. Lớp đường ngọt ngào bao bọc lấy những quả táo gai chua nhẹ, tạo nên hương vị hòa quyện, tươi mát, khiến ai ăn cũng phải tấm tắc khen ngợi.

Trong khi đó, những khách hàng đang xếp hàng không giấu nổi sự sốt ruột. Một người khách đứng đầu không nhịn được đập bàn:

“Chủ quán!”

Mặc Bạch quay lại, vẻ mặt lạnh lùng, má phồng lên vì đang nhai dở một miếng táo gai. Anh nhìn người kia như một viên đạn bắn thẳng vào tâm trí, khiến họ lập tức im lặng.

Dù vậy, khách hàng vẫn nhỏ nhẹ hỏi:

“Chủ quán, hồ lô ngào đường có bán không ạ?”

Thư Mặc nuốt miếng táo, mỉm cười trả lời:

“Tất nhiên rồi. Mỗi người chỉ được mua một xiên, nhanh tay lên nhé!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play